2014 | Trà Sữa Tâm Hồn

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Thân quen


Máy vi tính hỏi virus: "Cậu từ đâu đến đây thế?".
- Thế cậu ở đâu ra?
- Tớ đến từ USA.
- Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ… USB.
!!!

Điều ước khó khăn


Một gia đình đang lái xe trên đường thì con cóc nhảy ngang qua. Ông chồng thắng xe kip thời, bước xuống, mang con cóc đặt qua vệ đường.
Con cóc bỗng nói:
- Cám ơn ông đã cứu mạng. Tôi sẽ cho gia đình ông một điều ước!

Luật sư đi nhà hàng


Hai luật sư sau khi tham gia bào chữa tại một phiên tòa tỏ ra rất mệt nhọc, họ bước vào một quán và gọi nước uống, mỗi người lấy trong cặp của mình ra một ổ bánh mì ăn.
Anh phục vụ nhanh chóng nhắc nhở:

Sợ


Nhân buổi văn nghệ  dịp Tết Thiếu nhi, người dẫn chương trình muốn tạo cơ hội cho các em trổ tài ca hát, bèn yêu cầu các bé tình nguyện lên hát 
Mít  giơ tay, bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình nói nhỏ bên tai: Cháu cầm "míc" hát tặng mọi người một bài nhé?

Tại sao Ế


- Ế đang là một xu thế của quốc tế trong khi nền kinh tế rất chi lề mề và trì trệ, còn lạm phát thì cao hơn điện thế.
- Ế là phong cách sống của các con người tinh tế và các bậc vai vế, chỉ thích ngồi trên ghế, nhâm nhi cafe, chơi đế chế hoặc nghịch dế.

Em co cô...!


Trước tiết thao giảng vật lý, cô Tâm dặn cả lớp:
Cô Tâm: khi thầy hỏi là tất cả phải giơ tay hết nhe. đứa nào không biết thì co ngón tay lại.
HS: dạ!
Trong tiết thao giảng, có 10 giáo viên khác đến dự. cô Tâm đặt câu hỏi: 
Tại sao chiếc xe chuyển động được?
Cả lớp đều giơ tay.

Đằng nào cũng bi loại


Trong 1 cuộc thi vấn đáp:
GV: Trên 1 máy bay có 500 cục gạch,
rơi 1 cục hỏi còn mấy cục?
HS: Dễ quá! 499 cục
.
.
...
GV: Làm thế nào trong 3 bước bỏ đc
con voi vào tủ lạnh?
HS: B1: mở tủ lanh B2: nhét con voi vào

Liều mình


Một học sinh đi chơi về tuyên bố với cả phòng:
Cuối cùng rồi cũng có người con gái dám liều mình vì tao. Cả phòng nhao nhao:
- Ai vậy mày, nhỏ nào nói nghe coi?
- Nhỏ Hồng bên lớp sử chứ ai!
- Nhỏ nói gì với mày?
- Nhỏ nói “Yêu ông ư? Tui thà nhảy lầu còn hơn”.

Đến thầy cũng phải điên


Thầy giáo : Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn?
Trò : Mặt trời xa hơn ạ .
Thầy : Vì sao ?
Trò : Vì sao của Khởi My ạ
Thầy : ko, tại sao ?
Trò : Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ !
Thầy : Ko , ý thầy là Why đó .!
Trò : Why ? À ! Why của DBSK .
Thầy : Trời ơi ,tôi phải làm thế nào ?

Người thứ tư!


Một nhóm học sinh đi chung trên một chiếc xe máy, đang chạy xe trên đường thì bị cảnh sát thổi, cả nhóm dừng lại.
Cảnh sát hỏi:"Tại sao mấy đứa dám tống ba mà lại không đội nón bảo hiểm vậy hả? Có biết như vậy là vi phạm luật giao thông hay ko?" 
Cả nhóm hốt hoảng quay lại nhìn phía sau và hét lên:"Chết cha còn thằng thứ tư đâu mất tiêu rồi!!!"
Cảnh sát: !!!???Bật ngửa

Học sinh thời nay


- Thầy nghĩ là ở đây không thích hợp để ngủ. Em có thể về nhà nằm ngủ được đấy!
- Thưa thầy không sao đâu ạ, chỉ mong thầy và các bạn nói nhỏ một chút!
- !!!!!

Chuyển hướng điều trị


Bác sĩ nói với bệnh nhân: "Ông bị cảm cúm, nên kiên nhẫn chờ khỏi bệnh. Mùa đông người ta dễ bị cảm mà chả có thuốc gì chữa khỏi"
Bệnh nhân sốt ruột:
- Nhưng ông phải khuyên tôi làm gì đó chứ?
- Ông thử tắm nước lạnh chừng nửa giờ, quấn khăn mỏng ngang bụng chạy ngoài trời khoảng vài chục phút...
- Thế thì tôi sưng phổi mất còn gì?

Bí kíp võ công


Có 1 anh chàng một hôm đang đi nhặt lá đá ống bơ thì nhặt được 1 quyển bí kíp.
Nghi là võ học thượng thừa nên anh ta giấu mang về nhà đọc.
Trang 1 : Miêu tả về võ công. Có thể hô mưa gọi gió. Độc bộ thiên hạ. Đưa người ta lên đỉnh cao của võ học.
Trang 2 : Cần phải tự cung mới có thể luyện …
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Anh ta hạ quyết tâm vung đao tự cung.

[Chết hụt] Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ…. Kể Lại Có Thật


Trời ơi đéo ngờ số em nó đen như cục c*t chó vậy, có cái chỗ ở cũng đéo đc yên, em đang trốn bên nhà thằng bạn, tối qua giờ em đéo dám ngủ, coi WC chung với thằng bạn, giờ nó ngủ mẹ rồi, còn em trứng dá* vấn còn lắc lôtô, ngồi gõ phím kể lại cho mấy thím nghe, đồ đạc em vẫn còn để nguyên si bên đó đéo dám quay về lấy Em dọn vô căn nhà này hôm thứ 2, lúc mới vô nhìn hoang tàng như lâu ngày không người ở, cũng hơi nghi nghi nhưng mà vì ham rẻ nên giờ phải ra đường, tả sơ về căn nhà thì khoảng 4×16 1 trệt 1 gác suốt, 2 mặt tiền hẻm, có sân đậu xe rộng rãi thoáng mát mà giá có 3tr/tháng, em tính mướn rồi lên đây share với anh em cho đỡ tiền Hôm CN ký HĐ em đóng 2 tháng cọc với 1 tháng tiền nhà hết 9tr, nhờ mấy đứa bạn qua phụ dọn dẹp cả ngày cũng xong, sang t2 em dọn vô, tủ lạnh tủ quần áo em đặt nhà sau, lôi đống đồ dơ ra giặt rồi phơi trên gác, tối em nằm nhà trên xem tv rồi ngủ đó luôn. Bữa đầu tiên em đang nằm nt với bạn với canh giờ xem trận Pháp với Nigeria thì nghe trên gác có tiếng bịch bịch, nói thêm là cái gác này là gác gỗ, vài chỗ bị bọng, cầu thang bằng sắt cũng bị bọng mấy bậc, lúc đầu cứ nghĩ là chuột mèo, lúc sau nó làm cái rầm, rồi bịch bịch bịch bịch, rõ ràng là tiếng chân, chạy nhanh lắm, cđm nó trộm manh động dữ vậy, em són dá* luôn dm nó dám mò vào kiểu này thì 1 là mình chết 2 là nó chết, chồm dậy bật đèn rồi mở cốp xe lấy cây tuvít, lấy con 1202 ra bật đèn pin rồi từ từ đi lên gác, tiếng chân em dậm lên mấy bậc bọng nghe rõ to, lên tới nơi bật công tắc thì đéo thấy gì, mở cửa sau thì quần áo phơi vẫn còn nguyên, cửa sổ trước mở toang ra, kiếng bể nát dười chân tường, chắc là gió nên em đóng lại rồi tắt đèn đi xuống. Đây là đĩa chỉ của căn nhà Tầm 12h em xuống bếp nấu gói mì, đang xé gói mì thì cảm giác có ai đứng trên gác nhìn mình, quay lên thì đéo thấy, vừa chế nước sôi vô thì kẹẹẹẹẹet kẹẹẹẹet… clg nữa vậy, em leo lên bật công tắc, cửa sau mở toang hoang, gió thổi vô lạnh teo trym, dm lúc nãy em đã gài chốt rồi, thế đéo nào nó lại mở ra đc, sinh nghi nên em đi kiểm tra lại vòng nữa, cũng ko thấy gì, ăn xong em coi hết trận rồi cũng đi ngủ, sáng mai họp báo cáo cuối tháng ko đi trễ đc. Bữa sau đi làm về, vừa mở cửa ra thì thấy đồ đạc bị lục tung, quần áo bị vứt cái thì nằm trong toilet, cái thì bị treo tuốt trên quạt trần, dm mới ở ngày đầu mà đã bị trộm rồi, vô kiểm tra lại thì đồ đạc vẫn còn, không bị mất gì, có điều cái toilet toàn sình bùn đen đặc, thúi dã man vệ sinh cái toilet xong em tắm rửa rồi chạy ra ngoài kiếm gì bỏ bụng, rồi tạt xuống chung cư vườn lan cafe với mấy đứa bạn, đang thắt cơ đít thít cơ mông gông cổ lên chém gió với chúng nó, tự dưng có ai khều vai, quay lại thì thấy cha bảo vệ, WTF??? BV: “em mới dọn nhà phải ko?” Em: “có gì ko anh” BV: “nhà đó ở ko đc đâu, kiếm nhà khác đi” Em quay qua nhìn mấy đứa bạn, chúng nó cũng đang vểnh tai hóng nhìn em, quay qua chú BV: “là sao anh?” BV chỉ tay qua cây cột đèn bên kia đường “nó theo em từ nhà tới đây, đang đứng bển kìa” Em: “Ai? Em có thấy ai đâu???” BV: “Anh nói vậy thôi em ráng cẩn thận” nói rồi ổng quay đi. Tụi bạn cũng ngờ ngợ ra điều gì rồi thì phải, quay qua tụi nó đang nhìn em kiểu như em mới thoát chết ấy, hỏi thì tụi nó cũng ko biết ông bảo vệ này là ai, thôi kệ, tiếp tục chém gió, thỉnh thoảng quay lại ngó qua cây cột đèn, ko thấy ai. Về tới nhà, WTF?????? cửa sổ cửa trước trên dưới gì mở toang hoang, trong nhà thì tối thui, thôi rồi kiểu này chắc nó rinh mẹ cái tv thùng với cái đầu đĩa trúng thưởng rồi, cái đó em ko lo, mất mua lại cũng đc, chỉ lo bộ JAV full HD mất công lặn lội sưu tầm trôm chỉa cả năm trời Dắt xe vô, hên quá cái tv còn nguyên, quăng xe chạy lại kiểm tra thì đầu đĩa với bộ đĩa cất trong hộp còn nguyên, may quá, vừa xuống bếp thì ôi cdm, chén dĩa bị trộm nó quăng nát bét, đũa muỗng nó bẻ cong veo, cái bếp ga nằm trong góc, móp méo thấy thương,.. nhà dưới cũng ko khá hơn mấy, tủ quần áo bị lục banh chành, quần áo nằm vắt vẻo trên nóc tủ, bóng đèn, lỗ gió, toilet,… WTF??? thằng này vô nhà mình 2 lần chỉ lục đồ chứ ko lấy gì, ko lẽ nó biến thái vậy sao??? Dọn sơ sơ rồi chạy ra đầu hẻm mua hộp cơm, vừa ăn vừa coi SiLun biểu diễn thì “ĐÙNGGGGG” cái dm gì nữa đây, nhìn đồng hồ mới 12h mấy, má nó đang coi hay, chụp cây tuvít phóng lên, vừa chạy vừa la” dm m trộm hả, bớ ngta trộm trộm trộm”, la vậy để nó sợ nó ko dám làm gì mình, chứ im im lao lên nó đâm cho 1 cái lòi ruột thì bỏ mẹ luôn Lên tới ko thấy thằng trộm nào, cửa trước sau vẫn đóng, nhớ tới ổng bảo vệ, dm lúc này em són thật rồi, để đèn phóng như bay xuống nhà, mở hết đèn nhà dưới rồi nằm trùm mềm bật tv to cho đỡ sợ coi hết trận em cũng đi ngủ luôn, nữa đêm đang ngủ “ĐÙNGGGGG” lồm cồm bò dậy nhìn đồng hồ mới 3h sáng, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, ngó xuống nhà dưới thì ôi dm, cái tủ đồ để sát góc tường bị ngã chổng đít, cửa tủ rơi ra luôn, tấm kiếng bể tan nát,… lúc này em sợ thật rồi, thật sự sợ rồi, miệng lẩm bẩm nam mô a di đà phật, ko dám ngủ nữa, thức tới sáng luôn, lên cty 2 con mắt sưng húp Hôm thứ 4 đi làm về em ko dám vô, mua thùng bia rồi alo mấy chiến hữu qua nhậu, tổng cộng có 4 thằng, với em nữa là 5 thằng, rủ qua nhậu để có ng ngủ chung với em chứ ko em lại mất ngủ nữa, 5 thằng đẩy hết 2 thùng thì cũng tê, em với 2 thằng nằm nhà trên, 2 thằng kia leo lên gác, đang phê vì thiếu ngủ mấy bữa nay thì thằng bên cạnh nó gõ gõ “ê, dậy đi, trên gác có trộm”, em mơ màng quay qua rồi mở mắt chồm dậy, mới 3h sáng, “t mới nghe tiếng chân nó đi trên đó, t với m lên đập chết mẹ nó”, em hỏi lại nó “t có nghe gì đâu, mà 2 thằng kia nằm trên đó chắc ko sao đâu, thôi ngủ đi” nó cũng ậm ừ rồi nằm xuống ngủ tiếp. Sáng dậy nghe um sùm trên gác, leo lên thì thấy 2 ông nội kia mặt mày bầm tím, uống có chút xíu mà lầy lội đánh nhau rồi, hỏi thì 2 thằng đều ko biết gì, chỉ nhớ tối qua leo lên ngủ sáng dậy thì mặt mày bầm tím, mặt thằng T còn có 1 vết trầy như bị cào vậy Hôm thứ 5 đi làm về em dạt qua ngủ nhờ bên nhà thằng bạn, chiều hôm qua em mới mò về, dm nhà cửa bị lục tung nữa em dọn sơ rồi mon men ra cửa ngồi hóng gió, có chú nhà kế bên cũng đang đứng trước cửa, ổng nhìn em như người cõi trên vậy, quay qua xã giao mấy câu, ổng hỏi quê quán công việc rồi hỏi em mướn nhà này lâu chưa, sẵn chủ đề em hỏi sâu vào luôn, ổng nói nhà này nhiều người mướn rồi, nhưng ở được 1 tuần là dọn đi hết, nhà này bị cái ác vong nó ám, kêu em dọn nhà gấp đi, ở ko đc đâu, hỏi thêm thì ổng kể hồi đó có thằng sinh viên mướn nhà này, tầm 21 22 tuổi, thất tình hay sao đó treo cổ trên gác, chỗ cái cửa sổ, 2 ngày sau ngta mới thấy cái xác treo lủng lẳng trên cửa sổ từ đó tới giờ tồi nào ổng cũng nghe tiếng động bên nhà này, có hôm còn nghe nó khóc nữa, lúc sau có cô nhà đối diện đi qua bảo lúc nó mới chết thỉnh thoảng thấy nó ngồi vắt vẻo trên ban công, có bữa thì nó chạy nhảy đùng đùng trên gác,… nghe tới đây em muốn són rồi, ko biết tối nay sẽ ra sao Tối qua đhs em lại ở trong nhà đó, bật điện sáng trưng rồi mở tv to lên nằm trùm mền kín mít, đang lim dim thì “hahaha” dm có tiếng cười trên gác, rồi tiếng ré, tiếng móng tay cào xuồng nền gỗ, gai óc em nó dựng đứng lên hết, im đc chút thì “ầm ầm ầm” tiếng chân đi xuống cầu thang, dm thôi rồi đời em thế là tiêu rồi, mồ hôi em đổ ra như mưa, mắt nhìn về phía chân cầu thang để xem nó là cái gì, tiếng bước chân tự dưng dừng lại, rồi “ầm ầm ầm”, nó chạy lại lên gác, rồi tiếng cười ré, cào cấu, rồi mọi thứ lại im lặng, lúc này em thật sự đái trong quần rồi ngồi dậy trùm mền chui vô góc, “ầm ầm ầm” nó lại đi xuống, dm em đái thêm lần nữa, liều mạng bung mền chụp chìa khóa mở cửa rồi chạy ra ngoài, đợi chừng 5ph thấy im lặng rồi em vô dắt xe ra, khóa cửa rồi phóng qua nhà thằng bạn, ko biết lúc đó em mà ko ra thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, giờ em ko biết phải làm sao, nếu trả nhà thì em sẽ mất trắng 9tr, mà cho thuê lại thì tội ngta, ở nhờ nhà nó 1 2 bữa thôi chứ sao mà ở quài được, tiền bạc thì còn có mấy trăm làm sao kiếm nhà mới, đợi thằng bạn dậy em rủ nó xuống chung cư vườn lan kiếm chú bảo vệ nhờ ổng xem có giúp đc gì ko Lúc nãy em nhờ 3 thằng qua phụ dọn đồ xong rồi, em gọi chủ nhà, ổng nói nếu em dọn thì mất cọc, lúc ký HĐ đã thỏa thuận rồi, ổng ko trả lại, giờ em xuống chung cư bàu cát gặp chú bảo vệ, mai sẽ vô chùa hỏi sư thầy, giờ lỡ rồi chắc phải mượn tiền bạn bè mời mấy thầy về cúng, chứ 9tr em phải nhịn ăn nhịn uống suốt 6 tháng trời mới đc nhiu đó.

Cầu Cơ - Truyện Ma Có Thật


Được nghỉ hè vì nhà có việc bận nên không thể tham gia đội sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi, đành về quê tìm thú vui khác. Nhưng ai ngờ được niềm vui thì chẳng thấy đâu, có lẽ sẽ là cả 1 tháng hè toàn là đau khổ.


Biết con bạn thân cạnh nhà cũng về quê cùng lúc thế là nhóm bạn thân từ hồi mẫu giáo cho đến cấp 2 vẫn học cùng nhau, lại có dịp ôn lại kỉ niệm cũ. Mấy ngày đầu thì toàn nước mía chém gió, tại vì quê em sát biển nên nước mía thịnh hành chứ chẳng thấy chà đá, chà chanh chém gió như Hà Nội đâu. Rồi hôm nọ thằng bạn pm qua yahoo bảo sáng nay, lúc nó xem “cải mả” ( nhà nó cạnh nghĩa trang) họ có để quên 1 mảnh ván lại gần bờ tường nhà nó. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu em không nghĩ ra cái trò cầu cơ mà từ bé chỉ được các anh chị, cô bác kể lại. Em mới bảo nó là: – Mày để đấy mai có trò hay đây. Tính em là mấy cái truyện ma quỷ là em máu lắm, hết nghe truyện ma NN Ngạn rồi lại nghe kể bao nhiêu là truyện ma của những người thân kể lại Rồi em lên kế hoạch luôn, gọi thêm 2 thằng bạn thân nữa là 3 thằng. Bọn nó cũng chẳng biết gì nên nghe theo lời em hết, thằng thì mua ít loại hoa quả, còn trưa hôm sau em qua nhà nó lấy mảnh ván kia về. Thấy nó cũng cũ rồi nên cắt giấy theo hình ván mà dán lên rồi viết các chữ cái, số cả dấu má lên đó. ( Ai từng chơi trò này rồi chắc cũng biết) KHông quên kiếm 1 đồng xu. Vì là từ trước giờ mấy đứa bạn thân đi đâu cũng có nhau, con bạn thân em cạnh nhà em nên cũng có kể cho nó nghe, thế là nó đòi đi theo. Lúc đầu nghĩ con gái đi e không tiện nhưng nghĩ lại cái hồi còn học lớp 5 bé tẹo hình như là vào năm 2001, cả đám chơi trò ma lon. COn bạn chạy chậm còn bị đánh bầm 2 mắt cá chân, sáng hôm sau không đi học được, còn bị bọn em cười mãi. Thế rồi cả con bạn em nữa là cả thảy 4 người, con bạn em sẽ không chơi mà có trách nhiệm ghi lại để ghép câu chữ sau mỗi lần hỏi ” cơ”. Và đó chính là sai lầm lớn nhất mà đến giờ khiến em vẫn còn ân hận. 8h30 Đêm 5/7, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cả nhóm dẫn nhau ra đồi thông gần bờ biển để bắt đầu trò chơi, lúc ấy chỉ mang theo 1 chiếc đèn pin loại nhỏ. Đến nơi, đặt mảnh ván xuống và để chiếc đèn mờ mờ cạnh đỏ chỉ đủ nhìn thấy con chữ. Bọn em bắt đầu ngay, em ngồi đối diện với con bạn thân , còn lại 2 thằng ngồi 2 bên quây quanh bàn cơ. Cả bọn im lặng và em bắt đầu đọc mời cơ lên, lúc đó vào tầm 9h30 rồi. Vì là lần đầu chơi sợ không thành công nên đã chuẩn bị cả câu chú đầy đủ, lúc ấy chỉ còn tiếng gió, cả 3 đứa em đặt mỗi đứa 1 ngón tay lên đòng xu, trông mặt đứa nào cũng căng thẳng, còn em thì cố tỏ ra bình tĩnh dù trong lòng cũng xoắn lắm rồi và giọng em bắt đầu vang lên: – “Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới điện ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cờ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi.” CHưa thấy gì em chầm chậm đọc tiếp bài thơ cầu hồn: “Hồn nào ở chốn non bồng Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi Dầu hồn dạo khắp mọi nơi Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian” ….. – Đọc gần xong đến đoạn: “Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời…” – CHưa hết câu cuối thì thấy đồng tiền bắt đầu dịch chuyển, lòng bắt đầu thấy phấn trấn hơn. Thấy đồng xu vẫn chuyển vòng vòng ý như là chờ đợi câu hỏi, em liền hỏi liền: – Mày là Nam hay Nữ? Nhưng đồng xu thì cứ vòng quanh 4 ô : Thần – Thánh – Ma- Quỷ mà không chịu trả lời. EM nhắc lại câu hỏi: – Mày là Nam hay Nữ? Đến giờ thì nó chạy lại giữa 2 ô là MA- Quỷ, đột nhiên con bạn ngồi sau lại ôm miệng cười khúc khích, 3 thằng thì trong mắt nhìn chẳng hiểu chuyện gì, em thì trong lòng tức tối vì nó sắp làm hỏng buổi chơi hôm nay. Nhưng chưa kịp phản ứng gì, con bạn thân nhìn em trừng trừng, đồng xu thì em chẳng còn để ý là lúc này nó dừng vào đâu rồi, ánh mắt nó như muốn nuốt lấy em. Em vừa định cất tiến hỏi : – T màyy… Nhanh như cắt nó chồm lên 2 tay bóp lấy cổ em, bị bất ngờ em ngã ngửa ra, như 1 phản xạ tự nhiên chân em quăng mạnh đạp 1 phát vào bụng nó, 1 phát vào cổ, vì đạp rất mạnh nên con bạn bật ra phía sau.( Em thề là từ bé tới giờ em với con bạn chơi rất thân với nhau, chưa có xích mich lớn bao giờ, bọn em quen nhau từ hồi mẫu giáo lên cấp 1, cấp 2 vẫn học cùng lớp, chỉ có cấp 3 là cùng trường nhưng khác lớp, đi và về học vẫn cùng đường) Sau cái đạp ấy, tinh thần hoảng loạn đầu óc chẳng còn nghĩ được cái gì nữa, em vùng dậy cắm cổ lao về phía trước. Lúc chạy có đạp phải bàn cơ mà quên mất nói ” thăng” để dừng cơ lại nếu như đó là quỷ. CÒn 2 thằng bạn em đoán lúc đó cũng hoảng không kém chắc là cũng chuồn thoát thân chỗ nào rồi. CHạy được 1 đoạn dài, còn kinh hãi sư việc lúc này, tay chân bấn loạn em bấm số gọi 2 thằng kia đều không trả lời, ko biết là vì lý do gì? Lấy lại bình tĩnh, em thấy lo là thương con bạn vô cùng, vì lúc nãy đạp nó 2 cái rõ đau. EM đã quyết định mò lại chỗ lúc nãy hy vọng tìm con bạn, giờ này không biết nó thế nào, chắc là bị nhập. Đi được 1 đoạn thì điện thoại kêu, 1 thằng gọi: – Mày đang ở đâu đấy? – ĐM mày định giết bọn tao à? Chẳng biết nói gì lúc này, giọng nó còn đầy vẻ hãi hùng. – Tao với mày quay lại chỗ cũ tìm con T nhanh đi. Chẳng đợi nói thêm em chạy ngay về chỗ lúc nãy, 2 thằng cẩn thận tiến đến gần bàn cơ, chiếc đèn pin vẫn sáng. Ở đó là con T nằm bất tỉnh tại chỗ. Cảm giác thấy sợ và bất an vô cùng. Sợ vì để con T lại 1 mình, vì sẽ không biết sẽ phải giải thick thế nào với bố mẹ nó. Hai thằng lôi ngay con T lên: – T ơi, tỉnh dậy đi – T ơi! Hai thằng lay người nó mấy cái nữa mà nó chẳng bảo gì? Đành khiêng nó về nhà…. Tối hôm đấy, vì sợ bị mắng chửi nghịch ngu nên mấy đứa đã không dám nói thật, đành dối là : Mấy đứa đang đi dạo ngoài đồi thông thì con T bỗng nhiên chạy nhanh về trước rồi ngã vào gốc thông và bất tỉnh. CÒn vết bầm trên cổ thì nói là chắc do cổ va vào gốc cây. Hai bác thương con nên lúc ấy chỉ cuống lên chẳng còn tâm trí nào mà trách hay chửi mấy thằng nữa. Nhìn mẹ T lo lắng khóc lòng em lại thấy ân hận vô cùng. Đêm ấy em ở lại đến quá 2h sáng mới về. Lúc 11h cả nhà T đinh đưa nó đi bệnh viện xem thế nào thì bất ngờ con T tỉnh dậy như không có gì xảy ra, mặt nó tỉnh bơ. Em hỏi : – Mày có làm sao không? Thì nó không nói gì, mà cứ nhìn em trừng trừng y như cảnh hãi hùng lúc nãy. Em biết là có biến, vội lùi ra 2 bước thì con T nó bắt đầu nói nhảm…. Nó nói suốt liên tục, nó kể nó tên Nghĩa chết ở đấy vì đói, và đòi ăn cháo. Tiếng khóc trong nhà càng lớn hơn, biết là chẳng phải bình thường, bác trai chạy vội ra ngoài. Lúc vào là trên tay cầm con rựa, la lớn: – Mày không để con gái tao yên, tao chém chết mày! Rồi bác lao tới giang cánh tay lớn giáng xuống 2 bạt tai thật mạnh. Con T lúc này mặt vẫn hằm hằm rồi từ từ 2 mép nó đầy bọt trắng và lịm đi. Từ đó cho đến lúc em về thì con T vẫn đang bất tỉnh. Xin lỗi 2 bác dù biết là 2 bác có thể giận em lắm, nhưng thật tình em chẳng biết là gì lúc này. Cả đêm đó em kkông ngủ được, cũng chả dám nghĩ nhiều, vì mọi chuyện chẳng thể nào ngờ tới. Định rằng nếu sáng mai con T vẫn bị thế em sẽ nói với Bác em cũng là thầy cúng giỏi ở đây, biết cả thuật thôi miên, em từng xem gọi hồn 1 lần rồi. Bác sẽ giúp. Lòng trăm mối lo lắng ân hận… Thằng người yêu nó mà biết chuyện chắc nó cho em mấy thọi thì đi luôn mất…: Đến sáng hôm sau(6/7), em sang thăm nó thì nó đã trở lại bình thường nhưng nét mặt vẫn còn phờ phạc. Không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi nhỏ nó là hôm qua có nhớ gì không? Nó chỉ bảo là nhớ mỗi lúc đang đọc thơ gọi hồn rồi sáng dậy đang nằm ở nhà. Em chẳng nói gì nữa bảo nó nghỉ đi cho khỏe. Hôm nay thì con bạn đã bình thường hẳn trở lại, nhưng em lúc này vẫn còn giằn vặt không biết phải nói với 2 bác ấy thế nào? Có nên nói thật ra hay không hay là cứ im lặng vì mọi chuyện cũng qua rồi? : “> Các Thánh giúp em với……. Update… Trước khi kể tiếp em xin nói câu này: Thật là từ em cũng không có tin mấy cái chuyện ma quỷ vớ vẩn, cũng đi đêm nhiều mấy lần 2h sáng qua nghĩa địa mà chẳng thấy. Nhưng ở đời hễ cái gì ta không tin đến khi tận mắt chứng kiến nó lại rõ ràng đến khó thở. Xin lỗi các bác vì mấy ngày qua không update được, vì mấy hôm đó thật sự là em không còn tâm trạng nào để mà onl được nữa. Để cho dễ nhớ em xin được gọi tên thằng cùng em đưa con T về là thằng H, còn thằng còn lại là L. Cái đêm mà con T bị ngất đó có lẽ là đêm mà thằng L dở chết dở sống, em không biết được đã có chuyện gì xảy ra, và không biết được nó đã ở đâu trong lúc em và thằng H đưa con T về. Em kể qua thằng L 1 chút. L là con út trong nhà, từ bé nó đã luôn là thằng yếu bóng vía( điều này được mẹ nó kể lại), nhưng lớn lên thì em không biết điêu này vì có lẽ nó giấu, khi có gì đó thì nó toàn im lặng và cả đêm hôm định mệnh ấy nó cũng không nói lời nào( giờ em mới nhớ lại). Mẹ nó kể hồi bé, vào những đêm hè nó hay bị bóng đè la ú ớ, bố mẹ nó khổ sở với mỗi lần bật đèn là thấy mặt nó xanh lét cắt ko còn giọt máu. Từ đó nhà nó năm nào cũng phải dán 1 cái bùa trước cửa lớn và mỗi năm thay 1 lần. Vậy mà hôm em có rủ nó chơi trò nguy hiểm nó lại đồng ý không 1 lời hỏi lại. Buổi sáng hôm con T tỉnh cũng là ngày em và thằng H có ghé qua nhà thằng L chơi, tại vì gọi điện mấy lần mà không bắt mấy, chả hiểu vì lý do gì? Hơn nữa nhà thằng L xa nhà bọn em, nhà nó cuối thị trấn còn nhà em và thằng H ở đầu thị trấn. Hôm đó vào khoảng 9h30 sáng, em còn nhớ như in, vừa quạch vào ngõ nhà nó là tiếng mẹ nó hét lên, nói đúng hơn là tiếng bà ấy khóc nghe não lòng. Em biết là có chuyện xảy ra với thằng L rồi. Vất nhanh chiếc xe xuống em và thằng H lao vào, trước mặt bọn là cảnh tượng mà người cứng rắn đến nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau xót… Thằng L ở đầu kia lan can, đã trèo ra ngoài như muốn nhảy xuống, mồm còn ngậm 1 nửa ngón tay của nó, mặt mũi đầy máu và rãi chảy ra, tóc tai bù xù,bàn tay trái chỉ còn 2 ngón. Tay phải thì cầm con dao còn mới để sẵn dưới bàn tay còn 2 ngón, hễ ai bước tới là nó chặt. Mẹ nó khuôn mặt xanh nhợt có lẽ đã ngất đi mấy lần vì đau đớn khi thấy con mình mà hoàn toàn bất lực. Và có lẽ cả đêm qua mẹ nó đã thức trắng( cũng là đêm con T bị nhập) Bố nó thì đi làm xa chưa kịp về, mấy người hàng xóm thì đang lay hoay ở phía dưới tìm cách đỡ nếu khi nó nhảy. 2 thằng cũng lao vào mỗi người 1 góc căng chiếc bạt lớn để đỡ nó. 1 bác thì phải thật cẩn thận vừa nói nó vừa tiến lại gần nó. Cảnh lúc ấy rất khó khăn bởi nếu tiến lại gần là nó lại dơ con dao kia lên như muốn chặt đứt bàn tay kia. Hai đứa em trong thế mà cũng đã nước mắt ngắn dài, 1 phần vì thương nó, 1 phần thì ân hận đến suốt đời em cũng không thể quên đi tháng hè này. Mãi cho đến khi nó nhìn xuống phía dưới, 1 bác nhanh nhẹn lao lên ôm được nó kéo vào đồng thời vứt được con dao trên tay. Mọi người xô cả lại, chèn cả 1 thanh củi lớn vào mồm nó vì sợ nó cắn lưỡi. Còn thằng L lúc này thì dãy dụa vùng vẫy đòi thoát ra, người nó nhỏ bé thế vậy mà khiến 2 bác to lớn phải cố hết sức mới giữ chặt tay nó. Mẹ nó lúc này đã ngất đi từ lúc nào. Trưa hôm ấy gào thét điên dại cho đến khi mời được Thầy về làm lễ nó mới thôi bị. Còn về con T giờ thì đã bình thường lại hẳn. Hôm khi bố thằng L về em cùng thằng H sẽ đến đến xin lỗi và thú thật mọi chuyện với 2 bác.

Căn Phòng U Uất


Nguồn Voz ———————————————- [PHẦN 1] Những dấu hiệu đầu tiên. Một ngày giữa năm 2011, tôi cũng không nhớ rõ chính xác là ngày mấy tháng mấy. Đây là 1 đoạn ký ức mà tôi cần phải quên đi. Tôi, một thằng sinh viên vừa ra trường, may mắn được thầy chấm tốt nghiệp mời về công ty mình làm. Công ty thì ở quận 4, trong khi lúc đó tôi đang ở quận Tân Bình. Mỗi ngày đi làm và đi về hơn 30km bụi bặm, mưa gió, kẹt xe, mệt mỏi. Đồng lương ít ỏi của 1 thằng junior (2.900.000đ) mà phải chi 500.000đ mỗi tháng cho tiền xăng xe thì quả thật kham không nổi. Đắn đo mãi rồi tôi quyết định chuyển nhà, vâng, từ chỗ ở với bạn bây giờ tôi ra ở 1 mình. Điều kiện tiên quyết để tìm nhà là phải gần công ty, quận 4 hoặc quận 1. Tìm mãi chả có căn nào quận 4, may sao trên internet xuất hiện tin rao: “Phòng 25 mét vuông, không chung chủ, giờ tự do, trung tâm quận 1, 1triệu/ tháng, điện 3.000đ/kw, nước 50.000đ/tháng, liên hệ số…”. Mừng như bắt được vàng, tôi gọi ngay và tìm đến chỗ chủ nhà.


Chủ nhà này thực ra là 1 công ty môi giới nhà trọ, trong 1 con hẻm trên đường Nguyễn Trãi quận 1. Tiếp tôi là 1 người đàn bà chắc đã ngoài 40. Qua cách nói chuyện và son phấn của bà ta thì tôi đoán đây là 1 con người khá gian xảo, sõi đời (may mắn cho tôi là lăn lộn cũng nhiều nhưng lần này tôi không lường hết được). Bà ta ngoắc tay kêu 1 thằng đệ dẫn tôi đến xem phòng bên đường Bến Chương Dương (đoạn gần ngã ba với Nguyễn Cảnh Chân), nhà mặt tiền đường lớn, quá ngon! Nếu tôi đến xem mà ưng ý thì quay lại ký hợp đồng. Căn nhà này mặc dù là mặt tiền đường lớn nhưng nó không như tôi tưởng tượng. Bề ngang nhà chưa được 4m, có lẽ hơn 3m một chút. Cửa kéo bằng sắt đã hoen gỉ, kéo rất nặng. Sau cửa sắt là 1 dãy các phòng trọ nhỏ xíu được ngăn với nhau bằng những tấm ván ép mỏng dính, chừa lại lối đi khoảng nửa mét dọc theo hành lang sâu hút đèn leo lét. Đi hết hành lang là khu vực để xe máy, ở đây có cầu thang dẫn lên tầng trên và hai cái “nhà tắm – WC” dùng chung cho cả căn nhà này. “Cũng hơi oải nhỉ, mỗi lần tắm phải xách đồ xuống đây và mỗi lần lau nhà phải xách xô nước lên… lầu 2. Mà thôi kệ, vạn sự khởi đầu nan, với cái giá 1 triệu không thể đòi hỏi hơn được. Ở riết rồi cũng quen. Khi nào đi làm có tiền đổi chỗ khác tốt hơn”. Nghĩ thế, tôi tặc lưỡi cho qua rồi theo bước thằng em đi lên lầu. Đến khi thấy số phòng được sơn lên từng cánh cửa thì tôi đã có kết luận: “Nơi này giống như 1 cái chung cư mini tự quản, không có bảo vệ, cũng không có chủ nhà. Mỗi căn hộ là 1 phòng và mạnh ai nấy sống.” Thế đấy, khởi nghiệp của tôi là như thế đấy! Trên đường đi lên lầu 2 tất nhiên phải đi ngang qua lầu 1. Có 1 phòng nằm giữa hành lang lầu 1 và cầu thang, đi lên xuống ắt phải ngang qua đây. Nó có 1 cửa sổ nhìn ra cầu thang, nhưng đã đóng, bên trong tối om, khóa ngoài, tạm gọi là phòng X. Căn phòng này nằm ngay bên dưới sàn phòng tôi. Tôi thoáng nghĩ là chắc chưa ai thuê mướn đâu. Đi lên 1 tầng nữa là phòng của tôi, phòng số 9, được sơn trên cửa. Thằng em nhanh nhảu tháo cọng dây thép to rồi xô cửa gỗ ra đánh “kẹt…”. Tôi thấy lạ mới hỏi: – Ủa sao phòng dưới có ổ khóa ngoài mà phòng này chỉ cột dây thép? – À, tại cái móc khóa vào cánh cửa nó bị lỏng rồi anh. Có bóp khóa cũng vậy à. Với phòng này trống ai vào làm gì mà phải khóa! – Mai em nói ai lên gắn lại cái móc ổ khóa mới cho anh nha! Nó ừ ừ dạ dạ gì đó rồi với tay bật công tắc đèn nằm ngay sát cửa ra vào, nhưng nó không vào. Lúc đó mới 4 rưỡi chiều nhưng vì nhà này này đấu lưng với 1 nhà cao hơn nên ánh nắng mặt trời không chiếu vào được, phòng hơi tối, phải bật đèn. Tôi bắt đầu quan sát căn phòng mà mình sẽ dự định ở lâu dài. Dưới sàn lát gạch bông thời Từ Hy Thái Hậu, mà bụi phủ 1 lớp dày đến nỗi in mỗi dấu dép tôi bước lên. Có lẽ đã khá lâu không có người ở. Trên tường còn đúng 1 tấm lịch dán vẽ ngệch ngoạc gì đó, của năm 2010. Phòng có 2 cửa sổ loại lớn, bề ngang 1m5, có lưới sắt bên ngoài, không có cánh cửa. Hai cửa sổ vĩ đại này làm cho căn phòng trở nên thoáng và rất dễ chịu. Ngoài ra thì phòng trống trơn, hay gần như thế, vì lúc đó sự phấn khích vì tìm được chỗ tốt làm cho tôi quên kiểm tra thật cẩn thận. 25 mét vuông cho 1 không gian rộng và thoáng, mình cũng thích ở 1 mình vì tiện thức khuya làm bài, nghiên cứu thêm bổ sung kiến thức chuyên môn mà không sợ làm phiền bạn cùng phòng như trước đây. Hai cái cửa sổ 1 lần nữa làm mình quyết tâm hơn. Quay ra nhìn thằng em đang đứng tựa cửa, tay gác lên 1 phần bức tường (các bạn hãy ghi nhớ chi tiết này), mắt nó đảo nhìn mông lung. Tôi mới mở lời: – Duyệt. Anh thấy thích phòng này rồi đó. Cửa sổ thoáng mát. Hơi dơ chút nhưng dọn lại chắc ổn. Có điều nó nằm trên này dọn đồ lên xuống leo cầu thang mệt quá, phòng ở ngay dưới chắc cũng giống phòng này hả em? – Em cũng không biết nữa. – Dẫn anh xuống phòng dưới xem thử được không? (Mình nhìn chùm chìa khóa nó đang cầm trong tay) – Dạ được. Phòng X là một căn phòng tưởng vậy mà không phải vậy. Nó có 1 cửa sổ mở ra cầu thang, còn phòng tôi thì không. Phòng tôi có 2 cửa số mở ra ngoài, còn phòng X thì không còn cửa nào nữa cả. Nó CHỈ CÓ 1 CỬA SỐ DUY NHẤT. Và phòng này thằng em cũng đứng ngoài. Bước vào phòng này cảm giác đầu tiên là rất ngộp, thứ hai là mùi ẩm mốc mà phòng tôi không có. Xem nào, có cả rêu đen đóng trên tường và sàn. Nước ở đâu ra nhỉ? Nếu ở phòng này chắc tôi không chịu được mất, nó quá bí, phải mở cửa sổ, nhưng như thế thì mất sự riêng tư và mất an ninh quá vì nằm ngay lối lên xuống cầu thang, dễ bị dòm ngó. Thế là tôi loại nó ngay và luôn. Nhưng sau này tôi đã sai lầm khi suy nghĩ kiểu như thế vì ở phòng tôi không có cửa sổ mở ra cầu thang, nếu tôi có la hét trong phòng chắc chả ai nghe thấy, mà ở đây mạnh ai nấy sống, có mấy ai thèm quan tâm mà đến cứu mình không?? Nghĩ thế tôi quay ra nói ngắn gọn: – Phòng này bí quá, anh không ở được. Vậy anh chọn phòng trên. – Dạ. Thằng em khóa cửa lại và dẫn tôi quay lại trung tâm môi giới nhà đất để làm hợp đồng. Đặt cọc 1 tháng tiền nhà và trả trước 1 tháng, vâng, như mọi khi, chỗ nào cũng vậy. Hợp đồng có ghi rõ, tôi thuê 1 năm, nếu đi trước thời hạn thì sẽ mất tiền cọc. Và hai bên ký vào, mỗi bên giữ 1 bản. Tôi không biết rằng mình đã ký vào 1 bản hợp đồng sống chết như thế. Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ ở công ty để tập trung dọn nhà, có an cư rồi mới lạc nghiệp được. Trời không chiều lòng người, cả buổi sáng hôm đó trời mưa mãi đến trưa mới tạnh. Thế là tôi quyết định để chiều dọn. 4h chiều tôi chạy vòng vòng mãi mới tìm được 1 xe ba gác máy. Mất toi 200.000đ, luôn cả công anh ba gác khuân phụ đồ đạc lên lầu 2. Trước khi dọn tôi có gọi cho chủ nhà nên vừa ổn định đồ đạc xong thì ông chủ nhà đến (chắc là chồng bà kia) thay cái móc ổ khóa cửa và đưa tôi 1 chìa khóa cửa sắt chính dưới trệt, không quên dặn là dù giờ tự do nhưng tối hạn chế về khuya nhiều, ảnh hưởng mấy phòng tầng trệt. Tất nhiên rồi, vì tôi thời gian này đang tu, cũng chả đi chơi đâu, về là lao đầu vào công việc. Lúc này là 5h chiều và tôi nhận được cuộc gọi của 1 thằng bạn thân, tình cờ gọi thôi, và tôi nói là đã chuyển nhà nên hắn ngỏ ý muốn qua xem chỗ ở mới của tôi ngay tối nay. Thế là không có thời gian nghỉ, tôi bắt tay vào dọn dẹp vệ sinh phòng để lát còn đón khách. Trở về phòng, tôi dành ra vài phút ngắm nghía chiến lợi phẩm của mình lần nữa. Hai cửa sổ có lưới sắt bên ngoài, có vẻ chắc chắn, không có cánh cửa, có nghĩa là không thể đóng cửa được. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ là 1 cái khe vực sâu hút, tối đen bên dưới vì khoảng cách giữa lưng nhà này và lưng nhà sau chỉ khoảng 30 đến 40cm, quá ít cho 1 cuộc tình. Các phòng dưới phòng tôi đều không có cửa sổ mở ra hướng này, thật kỳ lạ. Tôi soạn thau và giẻ lau ra trước và bắt đầu quét nhà. Bụi, cả ký lô bụi chứ không ít. Và sau đó tôi quyết định vừa đi lấy thau nước, vừa thăm thú 1 vòng khu “chung cư” này xem chỗ nào phơi đồ, các tầng trên có gì hay ho không. Tại sao các phòng ở sát cầu thang đều có cửa sổ mở ra cầu thang nhưng phòng tôi thì lại không, chả lẽ nó đã bị bít? Nhưng bít để làm gì? Quá vớ vẩn nên tôi sẽ trả lời câu hỏi đó sau. Thẳng hướng nhìn vào cửa phòng tôi là hành lang lầu 2, xuyên suốt dọc các phòng trọ còn lại luôn. Ngoài phòng tôi thì dọc hành lang còn 3 phòng nữa nhưng đều đóng cửa nên không biết có người hay không, chắc họ còn đi làm chưa về. Đi hết hành lang tối om không đèn là 1 cửa sắt mở ra ban công, cũng là hướng nhìn ra đường Bến Chương Dương lộng gió. Chỗ này là chỗ mình sẽ phơi đồ vì có sẵn các dàn phơi đồ inox rồi. OK, tôi quay lại đi xuống dưới. Bây giờ tôi mới có thời gian đánh giá sâu hơn về nơi này. Nó khá là cũ kỹ, theo tôi thì ít nhất cũng phải từ thời kháng chiến chống Mỹ đến giờ (căn cứ vào màu sơn tường và loại gạch bông lót sàn giống nhà cũ tôi ở lúc nhỏ xíu). Một căn nhà như thế phải trải qua biết bao thăng trầm rồi và những gì nó chất chứa trong bề dày lịch sử thật khó mà hình dung nổi. Cả căn nhà lúc nào cũng tối nhờ nhờ, ẩm thấp, âm u và có mùi mốc. Sàn hành lang chắc chẳng ai thèm quét vì cha chung không ai khóc nên rác linh tinh nhiều, chắc mình ở đây phải làm mạnh thường quân thôi, vì cả mình nữa. Nhìn xuống thấy phòng X sáng đèn! Quát đờ phốt phát?? Ngày hôm qua còn chưa có ai thuê cơ mà, sao nhanh vậy? Với cái phòng bí rị đó thì ai mà sống cho nổi? Nghĩ thế tôi đi nhanh xuống cầu thang và kiểm tra thử. Cửa phòng vẫn khóa ngoài như ngày hôm qua mà! Chắc là chủ phòng khóa tạm để đi đâu đó chăng? Máu tò mò nổi lên, tôi nhìn trộm qua các khe cửa (loại cánh cửa sổ bằng gỗ có khe như mang cá, ngày xưa gọi là cửa kiểu Đông Dương). Nhìn vào trong chỉ thấy quạt trần quay, vâng, phòng này có quạt trần, ngoài tiếng phạch phạch nhè nhẹ ra thì không có âm thanh gì khác. Chắc hẳn chủ phòng ra ngoài không tắt điện rồi. Nghĩ thế nên tôi tiếp tục đi xuống và hứng đầy thau nước khệ nệ bê lên. Nhưng khi lên cầu thang thì phòng X đã tắt đèn tối thui từ bao giờ! Cũng không nghe tiếng quạt nữa. Căn phòng vẫn như hôm qua, không có người ở. Mẹ kiếp, mình đứng dưới nhà tắm chờ nước nãy giờ, nếu có ai đó lên xuống cầu thang thì phải thấy chứ đằng này có ai đâu? Nghĩ thế chạy vội 1 mạch về phòng mình luôn. Và tôi bắt đầu lau nhà, những sự thật kinh khủng dần dần hé lộ trong quá trình lau nhà. Tôi bắt đầu lau từ góc trong cùng của căn phòng lau ra phía cái thau nước đặt ngoài cửa. Lúc đầu tôi cũng không để ý bức tường , song có 1 vết bẩn quá cứng đầu nên tôi đã nán lại góc này khá lâu và bắt đầu chú ý những dòng chữ bằng viết bi đen viết trên tường trong góc phòng. Tôi không nhớ chính xác những gì trên đó được vì đã lâu rồi, nhưng có thể tóm lược nội dung thế này: Có 1 trái tim bao lấy tên 2 người, 1 nam, 1 nữ. Tôi đoán là 2 người này từng thuê trọ ở đây. Xuống dưới 1 chút là những dòng nhật ký theo ngày tháng, có vẻ họ đã rất hạnh phúc, có cả thời điểm 2 người ngủ với nhau lần đầu nữa. Sau đó là những chuyện buồn, anh kia đi mấy ngày liền không về. Rồi nội dung làm tôi đoán ra là anh kia có người mới nên bỏ của chạy lấy người. Cô này đau khổ, oán hận, trách móc đủ kiểu. Và cái dòng cuối cùng làm tôi thốn tận óc: “Ngày … tháng… năm…. Vĩnh biệt anh!”. Chết mịa? Chả lẽ phòng này từng có người tự tử? Tôi bật dậy quyết định làm cho ra ngô ra khoai chuyện này, nếu không thì khó mà ở yên được. Tôi lần theo từng centimet tường, hi vọng còn thêm manh mối nào khác để tìm hiểu không. Thì ở góc tường đối diện, chỗ tôi định kê cái tủ đồ của mình, là 1 đám những dòng chữ khác. Đại loại là: “Phòng này có ma!!! Chúng tôi gồm 3 người đã từng ở phòng này. Hiện nay 2 người bạn của tôi đã bị tâm thần đang điều trị tại phòng số… ở Biên Hòa. Hai cửa sổ kia tối nào cũng có hai cái đầu hiện lên rất đáng sợ. Tôi thành thật khuyên bạn không nên thuê trọ ở đây. Mọi chi tiết cứ liên hệ số điện thoại…. gặp …. tôi sẽ xác nhận và dẫn bạn đi gặp 2 người bạn của tôi”. Khoan, đọc đến đây tôi vẫn có gì đó chưa tin. Có thể bọn này xích mích gì đó với chủ nhà rồi ghi lên đây để không có ai thuê nữa, trò này tôi quá hiểu. Thế là tôi đứng lên phủi tay, tiếp tục lau nhà, không thèm check số điện thoại kia luôn, rách việc! Bỗng nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, cái cảm giác ớn lạnh và da gà nổi lên đều đều này, cái cảm giác cứ như có ai đó nhìn mình từ sau lưng này. Đích thị là có “dớp” rồi. Tôi thôi không lau nhà nữa. Tôi cảm thấy căn phòng bây giờ như hiện nguyên hình của nó, tách biệt hoàn toàn với thế giới loài người bên ngoài kia, hoàn toàn tĩnh lặng, và lạnh lẽo, cô độc. Có 1 mình trong hoàn cảnh đó mới thấu hiểu cảm giác cô độc khủng khiếp cỡ nào. Tôi muốn hét lên nhưng chắc gì ai đã nghe, họ còn chưa đi làm về. Thế là tôi bước nhanh ra phía cửa, tìm 1 chút không khí hay sự sống. Vừa mở cửa ra đứng bên ngoài phòng đã nghe tiếng xe chạy ồn ã, tiếng còi xe bên đường Bến Chương Dương rồi. Tôi, bị bỏ mặc ở đây, và phải sống một mình đến 1 năm với 2 con ma? Đùa nhau à? Tôi cười… cười chua chát cho cái số phận quá nỗi mạt rệp! Đã nghèo còn mắc cái eo. Bây giờ chồng tiền cọc cho người ta rồi, đi qua chỗ mới lại tiền cọc nữa, lấy tiền đâu mà sống đến cuối tháng bây giờ? Bỏ 2 triệu kia mà đi ư? Không! Phải làm cho ra nhẽ! Mình không làm gì sai, mình không sợ, ai có lỗi thì người ấy chịu thôi chứ! Đang rối bời đầu óc thì có vài người lác đác đi làm về. Họ là hàng xóm của tôi, nhưng thân ai nấy lo. Họ đi lên cầu thang, lướt ngang qua tôi, và ai cũng nhìn chòng chọc vào phòng tôi, nhìn khá lâu, rồi nhìn tôi, vẻ ái ngại. Tôi cười trừ xã giao nhưng họ lại không cười lại. Cứ thế đi lên, có người còn khẽ lắc đầu. Linh tính mách bảo tôi biết có chuyện chẳng lành. Một đám choai choai đi lên cầu thang, cũng dừng lại nhìn vào phòng tôi, rồi chúng đi lên và xì xầm với nhau điều gì đó. Chúng ở đây trước tôi chắc hẳn phải biết điều gì đó, sự thật những gì đã xảy ra với căn phòng này. Mấy ngày nữa rảnh rỗi nhất định tôi sẽ lên hỏi, tôi đã định như thế. Nhưng đời không như là mơ! Tôi quay vào phòng. Đúng cái vị trí đứng của thằng em hôm qua. Nó đã đứng đấy rất lâu, và tay không thay đổi vị trí, như muốn che giấu cái gì. Tại sao nó không vào phòng? Tôi liền ghé mắt vào cái chỗ tường sát cửa mà nó đã tỳ tay vào đấy. Đúng như tôi đoán, ở đó có mấy dòng chữ nữa, nhưng đã bị ai đó dùng cái gì đó cạo đi rồi, và nét chữ cũng khác mấy chỗ tôi đọc ở trong phòng. Đại khái như này: PHÒNG NÀY CÓ —– (chỗ này bị cạo đi rồi, nhưng tôi đoán đó là chữ MA) Đừng thuê trọ ở phòng này. Nếu không bạn sẽ hối hận. Nếu chưa tin hãy gọi cho mình số …. (tên S.). Hãy đi đi trước khi quá muộn! Mình đã cảnh báo rồi đó! Lần này thì tôi móc điện thoại ra và gọi ngay cho số đó. Bắt máy, tôi hỏi ngay: – Alo, có phải đây là số của anh S. không ạ? – Đúng rồi cháu. Cháu là bạn của S hả? – Dạ, bác cho cháu gặp anh S được không ạ? – Bác là bố của S đây. S bị tai nạn và vừa mất hồi tháng trước rồi cháu à. Cháu không biết hả? – Trời, thật hả bác? Cháu đâu có biết. Đâu có ai báo cho cháu đâu. Cháu xin lỗi ạ. Chia buồn cùng gia đình ạ. Có gì ngày mai cháu ghé thắp cho anh nén nhang. Bác cho cháu địa chỉ được không ạ? Thế là mình có địa chỉ. Nhưng lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện đi phúng điếu nữa. Bây giờ lo chuyện của mình quan trọng hơn. Tôi soi thêm trên tường vài chỗ nữa xem có manh mối gì nữa không, nhưng còn lại chỉ là ba cái ghi chép vớ vẩn, rồi từ vựng tiếng Anh, hết. Bất giác tôi lùi xa 2 cái cửa sổ, lúc này đã nhá nhem tối, lùi hẳn về phía cửa phòng vì tôi nghĩ ở đó an toàn hơn, có gì chạy ra ngoài luôn. Đúng lúc đó điện thoại reo, giật bắn cả mình. Thằng bạn thân đã đến! Có thêm người tiếp viện rồi, mình được cứu rồi. Các bạn không biết lúc đó tôi cần 1 người bạn đến mức nào đâu. Hay là mình kêu nó vào, kể nó nghe rồi qua nhà nó ngủ nhờ? Chứ gọi cho đứa khác khéo nó lại kêu mình đùa dai, rồi cúp máy cái rụp chứ được gì đâu (tính tôi hay cà bỡn). Nghĩ thế nên tôi khóa cửa rồi chạy như bay xuống dưới trệt đón nó. Nhưng cuộc đời không như là mơ! Hắn đến cùng với 1 bạn gái! Trời hỡi có ai ngờ hắn lại muốn giới thiệu bạn gái vào ngay cái lúc này. Có 1 người nữa nhưng lại là con gái, làm sao tôi nỡ kéo thêm 1 cô gái vào chuyện như thế này chứ! Ước lượng được mức độ nguy hiểm và có vẻ 90% là có thật nên tôi quyết định giấu luôn, xem như không có gì xảy ra và tiếp bạn như bình thường. Chuyện đó ngày mai, tôi sẽ kể sau và nhờ vả hắn sau. Ngồi chơi và ăn bánh tám chuyện đâu tầm 2 tiếng đồng hồ. Lúc đó tôi nghe liên tục những tiếng lộp bộp phát ra từ 2 cái cửa sổ nhưng trời bên ngoài không hề có mưa, không biết âm thanh đó từ đâu vọng lên nữa. Đến lúc hắn cáo biệt đưa bạn gái về tôi vẫn không thể mở lời về căn phòng này được. Suốt buổi tôi chỉ toàn khen, nào là rộng, thoáng, rẻ, hơi dơ nhưng có sức người thì dơ mấy cũng sạch… Bạn tôi cũng không để ý tôi dọn nhà đến từ 5h nhưng 7h tối mà tôi vẫn chưa lau được xong 1 góc phòng! Thế là tôi ngậm ngùi nhìn hai người lên xe máy đi về. Chỉ còn lại mình tôi chiến đấu với cái thứ vô hình này. Mà nói thật, tuổi thơ tôi không ít lần gặp ma, chỉ lần này có vẻ nguy hiểm nhất. Tôi thừa biết dù tôi có liều mạng đấm đá với chúng cũng chẳng ích gì, chúng chỉ là những ký ức, những căm hận, những sóng điện não còn sót lại, thế thì chiến thắng bằng niềm tin à? Tôi đi lên cầu thang mà cảm giác ngao ngán, đến nỗi chả muốn về phòng nữa, chỉ muốn đi đâu đó lang thang. Nhưng đi đâu, tiền không có, đi đâu? Kể ra ai tin? Muốn đi khỏi đây phải bỏ 2 triệu kia luôn. Đáng không? Tôi vẫn tiếp tục đi lên cầu thang. Ngang qua phòng X, sáng đèn, quạt chạy, tôi cũng không buồn quan tâm. Kệ con mẹ mày! Tôi mở ổ khóa phòng. Đèn phòng lúc xuống tôi vẫn để, phòng vẫn sáng. 9 giờ tối. Mọi thứ vẫn bình thường. Tôi vào và nằm sát vào mép tường đối diện cửa sổ, càng xa càng tốt, tránh không nhìn vào 2 khoảng không tối đen đó. Không biết cái gì sẽ hiện ra! Tôi nhìn lên tường. Bỗng, tôi nổi da gà khi nhìn thấy trên tường lúc này chi chít vết chân, bàn chân, bàn tay, và nó kéo dài lên đến tận trên trần! Trên trần cũng toàn vết bàn chân, bàn tay! What the f*ck! Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Cảm thấy quá sức kinh khủng tôi bật dậy ngay, và ngay lúc đó thì “nó” xuất hiện. Nó đứng ngoài cửa sổ đối diện cửa chính. Nó đứng đó nhìn tôi, còn tôi cũng nhìn nó. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, ngăn tôi không cho chạy mà chỉ biết nhìn nó trân trân suốt mấy giây. Một người con gái, không biết tuổi tác vì tóc đã che lòa xòa hết, chỉ thấy được đôi mắt sáng trong đêm. Lúc đầu nó nhìn tôi bình thường nhưng chỉ mấy giây sau tôi thấy 2 đồng tử của nó nở to ra, càng ngày càng to, và đến 1 lúc thì đôi mắt nó không còn tròng trắng nữa, đầy 1 màu đen. Sự căm hận của nó đến giờ vẫn chưa nguôi nhưng tôi có tội tình gì chứ? Tôi nghe tiếng nó hét lên (không biết ở ngoài có ai nghe không). Rồi tôi bất lực, chỉ có 1 mình mà, tôi nhắm mắt đứng đó, trong đầu lẩm nhẩm liên tục: “Nam mô Quán Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, quảng đại linh cảm….” Đọc đi đọc lại đến khi mở mắt ra thì nó đã biến mất. Trước mặt tôi là 1 cái cửa sổ tối đen với vực thẳm sâu hun hút phía dưới, không biết dưới đó có gì. Tôi bạo gan tiến lại sát cửa sổ nhìn xuống dưới xem có thể nào nhìn nhầm không, liệu có bí mật gì ở dưới không. Nhưng không, tôi nghĩ lại, như thế này là quá mạo hiểm. E là không thể cảm hóa được. Ngay lúc đó tôi rút điện thoại nhắn tin, chỉ dám nhắn tin thôi vì sợ làm phiền đôi bạn trẻ, rằng nơi tôi đang ở có ma, tình hình nguy hiểm, xin ngủ nhờ 1 đêm nhà thằng bạn thân, có gì mai tính tiếp. Ngay khi hắn reply ok, tôi không chần chừ 1 giây nào, lấy thêm 1 bộ quần áo đi làm nữa, bỏ vào ba lô laptop rồi ra khỏi phòng, khóa cửa, để đèn sáng luôn. Dự là mấy ngày tới tìm nhà khác, tôi phải sống lang bạt rồi, giặt bộ này còn bộ kia mặc đi làm. Tôi dắt xe ra khi các phòng tầng trệt đã ngủ (hay chưa về không biết mà rất im ắng). Tôi đề máy, không nổ. Quái lạ, mình vừa đi hồi chiều đến đây, để trong nhà xe lý gì mà không nổ? Đạp, ra sức đạp, cũng không nổ máy. Dự là có biến, tôi chỉ sợ nó bay từ trên lầu xuống mà úp sọt mình ngay thôi. Lúc đó khoảng 10 giờ đêm. Đường Bến Chương Dương vắng tanh. Nhà thì như chẳng còn ai. Tuyệt vọng cùng cực tôi lôi điện thoại ra gọi cho 1 thằng em ngày trước chơi khá thân, nó ở gần chắc giúp tôi được. Tôi không nói rõ là đang trong tình trạng gì, chỉ kể là xe không nổ máy, giờ cần đi gấp kêu nó qua chở mình được không. Nó bảo kiểm tra lại bugi xem có hơi hám gì không. Mình cũng thử tháo bugi ra, lấy giẻ lau, thổi, vừa niệm Nam Mô, lắp vào lại. Ơn trời, lần này thì xe nổ máy. Xe vừa chạy thì trời cũng bắt đầu đổ mưa như trút! Tôi chạy qua nhà thằng bạn thân bên Thành Thái Quận 10. Tôi đứng ngoài cổng thấy nhà này có thờ cúng ở dưới trệt nên tạm yên tâm là có thể “cắt đuôi” được “nó” kẻo lại mang họa tới cho bạn mình thì tôi sẽ ân hận lắm. Sau khi kể cho hắn nghe về căn phòng số 9 (mà cũng không chắc nó có phải số 9 không vì số 9 sơn còn rất mới mà dưới đó số cũ đã có ai cạo đi rồi) hắn nghe mà có vẻ cũng tin được 7-8 phần. Chuyện này mà có người tin được 7-8 phần là kỳ tích rồi, tôi kể người khác kiểu gì cũng bị cười vào mặt… Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà hắn và không có gì đặc biệt xảy ra, tôi ngủ ngon đến không ngờ, không mộng mị, không tiếng động lạ, thật lạ. 7h sáng tôi thức dậy sớm 1 chút để đi làm vì chỗ này chạy qua quận 4 khá xa. Đến công ty, tôi thấy thang máy đang ở lầu 3, định bấm nút gọi nó xuống thì thấy nó chuyển từ trạng thái đứng sang đi xuống, nên lại thôi khỏi mắc công. 3, 2, 1 rồi G, thang máy mở ra, tôi nép mình sang 1 bên để người trong đi ra trước, như mọi khi. Nhưng, không có ai cả! Thật kỳ lạ, mình không gọi, cũng không có ai đi, cũng không có dừng giữa chừng, mà thang máy tự đi xuống? Tôi mạnh dạn bước vào vì đằng nào cũng phải đi làm, trốn thế nào được! Bấm lên lầu 4, bấm đóng cửa. Cửa đóng vào còn 1 khe hở nhỏ thì bỗng khựng lại, rồi mở ra, nhưng bên ngoài không có ai. Tôi lại bấm đóng lại. Nó lại đóng lại đến gần hết rồi mở ra, rồi đóng lại, và bắt đầu đi lên. Đến đây thì tôi dám chắc đã có 2 kẻ lẻn vào và đi chung thang máy với mình. Cảm giác ớn lạnh lại tràn ngập. Công ty không có thờ cúng gì nên nó vào thoải mái. Một mình trong thang máy nhưng không hoàn toàn là 1 mình, tôi hết dòm bên trái, rồi dòm bên phải, rồi dòm cái gương sau lưng, chỉ khoảng 1 phút thôi nhưng nó dài như 1 thế kỷ! Tôi vào phòng và kể cho mọi người cùng phòng nghe về chỗ ở mới của mình có ma, ai cũng cười, tôi đã đoán đúng. Có lẽ chuyện ma quỷ là cái gì đó quá xa lạ ở 1 thành phố lớn, hoa lệ, đông người như thế này, như 1 góc khuất mà chỉ những thằng đen đủi như tôi mới bị dồn vào. Tôi cảm thấy mình thật trơ trọi, cô độc trong cuộc chiến này! Chỉ mình biết và chỉ mình hiểu. Lúc tôi kể, tôi còn cảm nhận hai kẻ đó đang đứng đâu đó ở góc phòng và đã nghe tất cả, nhưng có hề gì, vì cũng chả có ai tin chuyện trà dư tửu hậu như thế này… Những ngày sau đó tôi liên lạc với thằng em hồi trước ở chung trọ để xin ở nhờ vì tôi cũng ngại, không thể ở nhờ nhà bạn nhiều ngày, 1 phần vì bà chủ nhà hắn cũng không dễ tính. Trở về chỗ trọ năm xưa, tôi cảm thấy an tâm vì nhà này có thờ đạo thiên Chúa, Thánh Giá cửa trước cửa sau chắc chắn nó không vào được. Tôi cũng kể chuyện mình cho thằng em, cho bà chủ nhà cũ nghe và được cảm thông động viên, chắc có lẽ họ tin. Tôi quyết định phải tìm chỗ ở mới thật nhanh, tránh làm phiền người khác. Tối lên sân thượng giặt đồ, mặc bộ kia, cứ thế 2 ngày nữa trôi qua mà chưa tìm được chỗ nào để dọn nhà. Ngày thứ 3 đi làm, trời xui đất khiến thế nào tôi không đi ăn trưa ở quán thường ăn mà nổi hứng đi xa hơn. Đi ngang qua nhà kia nằm cách công ty 1 con đường, thấy treo bảng “Phòng trọ cho thuê”. Tấp vào hỏi ngay cho nóng. Thấy phòng mới quá đẹp, tuy nhỏ hơn nhiều so với phòng ma ám, nhưng tôi ở có 1 mình thì 12 mét vuông hay 25 mét vuông thì cũng đâu có gì khác biệt. Tôi coi phòng này rất kỹ, phòng này đang có 2 vợ chồng ở đây mấy năm rồi. Giờ chị vợ có bầu nên về quê sinh, hai vợ chồng trả phòng cùng về luôn. Như vậy là nó có lịch sử tốt, có thể ở được. Phòng mới này có 1 cửa sổ nhưng mở ra hẳn sân nhà người ta chứ không phải chỉ là 1 đường luồn tối tăm như bên kia, sáng sủa, có sinh khí. Ở đây tuy ở chung chủ nhưng được cái nhà sáng mà sạch sẽ, gần công ty, quá tuyệt. Có điều tiền phòng lên đến 1.500.000đ/ tháng. Cũng đành bấm bụng chuyển đi thôi, không thể ở phòng kia được. Chắc phải gọi về nhà xin cứu viện chứ tiền lương tháng này chôn hết ở nhà ma rồi. Nghĩ là làm, tôi đặt cọc phòng mới vài trăm, rồi chiều hôm đó gọi ngay về nhà, nói là cần tiền chuyển nhà gấp chứ không nói vụ ma cỏ, có nói cũng đâu giải quyết được gì, giấu đi cho lành. Má gửi vào cho tôi 3.000.000đ, vừa đủ để xoay sở với nhà mới! Tối hôm đó về kể cho thằng em nghe thì nó mừng lắm, bà chủ cũ cũng thế. Tôi quyết định ngày mai xin công ty cho nghỉ 1 ngày nữa để giải quyết cho xong vụ nhà cửa. Thế quái nào mà cả ngày hôm đó trời mưa tầm tã, không thể chuyển đồ được. Nếu để đến tối mới quay lại căn phòng đó thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng không thể xin nghỉ thêm ngày nữa, 2 ngày là quá nhiều rồi. Đến 4h chiều mới ngớt mưa, và tôi đánh liều đi mua 1 nải chuối xanh, 1 bó cúc vàng, 1 cây đèn cầy và 1 bó nhang… Hành trang để cảm hóa ma của tôi chỉ có thế, à, và thêm cái laptop có bài Chú Đại Bi video tôi tải trên Youtube về nữa. Bỏ qua căn phòng X giữa cầu thang, tôi lên thẳng phòng, không còn nhiều thời gian nữa vì đã 4h chiều, nấn ná thêm nữa là hết xe ba gác máy luôn. Tôi mở khóa cửa, hồi hộp nhìn vào trong. Căn phòng vẫn thế, đèn vẫn sáng, đồ đạc tôi vẫn y như cũ. Mấy dấu tay chân trên tường và trần đã không còn nữa. Căn phòng trở lại vẻ yên bình, tĩnh tại vốn có của nó và nếu như không tận mắt thấy thì có lẽ tôi cũng không tin nó có 1 quá khứ tệ (và buồn) đến vậy. Tôi đi đến góc phòng, trải tờ báo, đặt lên nải chuối xanh, sực nhớ ra tôi không có quẹt gas. Tôi ra ngoài hành lang với hi vọng có ai đó có thể cho mượn quẹt gas. May mắn thay, phòng gần phòng tôi nhất mở cửa, có 1 ông chú đang nằm xem TV và đang hút thuốc. Thấy thế tôi lịch sự chào rồi xin mượn cái quẹt gas. Ông ta vui vẻ đưa và hỏi: – Em ở cái phòng số 9 đó hả? – Dạ – Em ở đó không thấy gì hả? – Thấy gì là thấy gì anh? – Không có gì thì thôi. Vừa dứt câu cũng là lúc cái quẹt lửa nằm gọn trong tay tôi, ông ta quay lại tiếp tục xem TV. Tôi thầm nghĩ nếu mà có chết trong phòng chắc cũng chả ai hay đến khi thối um lên. Về đến phòng tôi tiến hành đốt nhang, thắp đèn cầy. Tôi không khấn vái gì vì đơn giản chả biết khấn ai, khấn cái gì, chỉ đốt nhang rồi để cả bó ở đó, trên nải chuối và bó hoa. Tôi bắt đầu mở laptop, bài Chú Đại Bi có khả năng cảm hóa ma quỷ hung dữ này, mở nhỏ vừa đủ nghe thôi. Và tôi ngồi xếp bằng ngay cửa ra vào để có gì tiện chạy ra. Tôi ngồi 1 góc 90 độ với cửa sổ lúc này đã bắt đầu tối. Tâm hồn lúc đó không hiểu sao không sợ nữa, chỉ còn 1 nỗi cô đơn khủng khiếp, giống như 1 thế giới khác hoàn toàn với đô thị triệu dân ngay ngoài cửa kia. Tôi chợt nghĩ, hay có ai đó gieo vào đầu tôi, ở đây 1 mình suốt mấy năm trời ắt hẳn là phải buồn và cô đơn lắm. Có lẽ tôi đã sai khi đến đây quấy nhiễu cuộc sống của những vong hồn trong căn phòng này. Tôi nên trả lại cho họ. Ma hay người thì cũng có cảm xúc, cũng biết cô đơn, cần ai đó cảm thông. Khi bạn chết rồi thì nỗi cô đơn càng khủng khiếp hơn vì những người thân của bạn không thể thấy bạn, không thể nghe bạn, đó là 1 sự bất lực và tủi thân lắm lắm. Nghĩ đến đó tự dưng nước mắt lăn dài. Vừa nghe Chú Đại Bi, vừa khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi có thời gian chiêm nghiệm và cảm thông với những người đã khuất. Tôi cất tiếng như kiểu tâm sự độc thoại vì biết chắc chắn họ đang ở ngay trong phòng, đang lắng nghe: – Em không biết chị hay cô tên gì, bao nhiêu tuổi nên em xin phép gọi là chị, xưng là em. Em xin lỗi vì đã đến đây quấy nhiễu cuộc sống của chị. Em đã sai, có lẽ em phải trả lại căn phòng này cho chị. Khi em đi rồi xin chị đừng theo em mà tội nghiệp. Chị à, cho dù là người sống hay là chết thì cũng cần được yêu thương, chia sẻ, em biết. Nên chị đừng xù lông xù cánh như vậy nữa, không thể có bạn đâu. Nỗi uất hận của chị vì bị phản bội, bị phụ tình em hiểu được nhưng đâu nhất thiết phải tìm đến cái chết? Chị chết đi, thành ma sống cô độc và oán giận trong căn phòng này, hại những người đến đây thì cũng có được gì đâu? Trong khi hắn ta thì vẫn đang ung dung ngoài kia với người yêu mới (chém gió vậy thôi chứ không biết có đúng không). Tóm lại chị là 1 người thật đáng thương hơn là đáng sợ. Nay em có mua ít trái cây, sinh viên mới ra trường nghèo chỉ có nải chuối, của ít lòng nhiều mong chị nhận cho ít hương hỏa mà vui lòng, sau này đừng theo ám em, em cũng nhát lắm Khi nhang đã tàn 1 nén (3 cây nhanh đốt 1 lượt nhưng chỉ có 1 cây tàn trước, 2 cây kia vẫn còn 1/3) tôi đứng dậy, tắt máy, ra ngoài tìm xe ba gác. Tôi dọn nhà lúc 7h tối, để lại toàn bộ đồ cúng trong phòng, không khóa cửa phòng. Khi nhà chủ đến ắt sẽ hiểu là tôi nói thật hay bịa đặt. Lần này thì xe ba gác máy và xe tôi đều nổ máy ngon lành. Tôi dọn nhà hết sức suôn sẻ. Và sau này cũng không gặp hiện tượng kẹt cửa thang máy khi đi 1 mình nữa, dù là về khuya. Và từ đó tôi cũng ít sợ ma hơn. Tối hôm sau, khi đã yên vị ở nhà mới, tôi quay trở lại công ty môi giới nọ, chỉ đơn giản là để thông báo, trả hợp đồng và chìa khóa cửa sắt. Vừa nhìn bà chủ nhà, tôi nói ngay: “Em đến để hủy hợp đồng. Phòng em ở có ma nên em không thể ở được”. Nghe đến chữ “ma” thì bà ta cười rũ rượi. – Ma đâu mà ma. Nhà chị cho thuê trước giờ mà ma gì em. Chắc em hoa mắt nhìn lộn thôi. Mấy đứa sinh viên trước ở đó hồi năm ngoái có thấy nói gì chị đâu. (A đù, còn mở miệng ra nói được nữa tui mới cùi – tôi nghĩ bụng). – Em tận mắt chứng kiến. Chị tin hay không thì tùy. Em đến để thông báo và trả lại hợp đồng cho chị thôi. Em không phải tìm được chỗ tốt hơn mà bịa ra để đòi lại tiền đâu. Tiền chị cứ giữ lấy! – Ơ…….. Tôi ngay từ đầu đã không mong bà ta có chút nhân từ mà trả lại tiền cho mình rồi nên cứ thế mà quay lưng đi về. Trước khi về còn nghe mấy thằng nhân viên giữ xe xầm xì: Ê mày, phòng bên đó có ma, tối nay tao với tụi mày vô đó ngủ thử coi sao, chơi hông, hế hế hế… chúng nó cười khả ố và móc mỉa tôi nhưng tôi không quan tâm (lại chiêu trò tâm lý vớ vẩn). Vấn đề lớn nhất là chuyển nhà và cảm hóa để nó không theo ám mình, đã được giải quyết, còn lại thì “CHÓ CỨ SỦA VÀ ĐOÀN NGƯỜI THÌ CỨ ĐI”. Xong! Còn 1 điều mà tôi suy luận, là một nhóm gồm 3 sinh viên nam đến ở đây thì 2 đã bị tâm thần, sau đó có 1 anh tên là S có lẽ đến ở 1 mình thì không lâu sau khi chuyển đi đã bị tai nạn chết. Một chi tiết trùng lặp: nạn nhân đều là nam, có lẽ nó hận tất cả nam nhân trên đời này, đặc biệt là nam mà còn đến ở phòng nó. Cho nên trước khi đi tôi mới cúng cho nó, và làm công tác tâm lý để tránh hậu họa về sau, cẩn tắc vô ưu, dù tôi không nợ nần gì nó. Nếu các bạn hỏi tôi: vậy vong hồn thứ hai là ai, chết lúc nào, tại sao chết, tại sao không thấy xuất hiện? Thì tôi chịu không trả lời được, những manh mối để lại chỉ giải thích được 1 người, nhưng mấy bạn từng ở đây lại bảo có đến 2. Căn nhà này có quá khứ lâu lắm rồi, những gì đã xảy ra nếu không phải lão làng ở đó thì không biết được. Tôi chỉ có thể đoán chính vong hồn đầu tiên đã xui khiến cho bạn gái trẻ kia tự tử trong phòng, để rồi mãi mãi bị bắt ở đó không thể siêu thoát, và bầu bạn với nó. Ngay sau khi bóng ma cô gái xuất hiện ở cửa sổ tôi đã nảy ra ý nghĩ điên rồ là kiểm tra thử cái đường luồn nằm giữa cửa sổ với tường nhà bên kia, biết đâu dưới cái khe nhỏ xíu đó lại là hài cốt chưa siêu thoát được (ví dụ như 1 vụ giết người rồi giấu xác dưới đó), nhưng sau đó gạt ngay ý nghĩ đó vì nó quá mạo hiểm, tôi đang sống ngoài đời thực chứ không phải như trong phim ảnh. Lúc đó cũng muốn giúp 2 vong đó mà tính tới tính lui thấy oán giận còn nhiều quá, mình không đủ khả năng, muốn được phải nhờ cao tăng tụng kinh hàng ngày, phải từ từ. Mà từ từ sao được, chỉ suy nghĩ mình sống chung 1 phòng với người âm từ ngày này qua ngày khác, rồi ba má tôi vào thăm chả lẽ cũng để họ bị hù dọa mãi, nhiêu đó cũng đủ để tôi quyết tâm bỏ tiền cọc và tìm nhà khác ngay rồi. Cho đến tận khi đã là chủ trì thiết kế rồi chủ nhiệm dự án, khi đã thuê khách sạn dài hạn thay cho những căn phòng trọ nhỏ xíu và nóng bức, thì thỉnh thoảng giấc mơ về căn phòng ma đó vẫn có lúc quay lại “củ hành” tôi, tôi bị bóng đè nhưng khi hết rồi lại thôi. Những ký ức này e là sẽ không bao giờ buông tha tôi cho đến khi tôi viết ra, để cảm thấy được chia sẻ và phần nào nhẹ lòng hơn. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi đến tận lúc này. Kết truyện.

[Truyện Ma Có Thật ] Hai vợ chồng thuê nhà ở cùng có cảm giác bị vong theo.



Đây là câu chuyện có thật 100%. Và chính t là người trải nghiệm từng ngày 1. Có thể bạn sẽ tin hoặc không tin. Với t k quan trọng. T vẫn sẽ kể. Nếu ko tin thì miễn gạch đá. T dọn về ở nhà này cách đây 6 tháng. Ngôi nhà gần 40m vuông, có cả khoảng sân để phơi đồ hoặc ngồi chơi hóng gió, nhìn đường phố. Ngôi nhà xây từ rất lâu, là khu nhà gỗ cổ cực cổ. Nhà t ở tầng 2, nhà trong cùng. Ngôi nhà khá âm u và lạnh lẽo. Đấy là cảm giác của khá nhiều người đến ở. Bản thân t cũng k hẳn thích nhà này. Chỉ nghĩ nó rộng, nó thoáng thì t thuê thôi. Thời gian đầu về, mọi thứ đã k suôn sẻ rồi. Tự nhiên đồ đạc cứ hỏng 1 cách vô lý. Ko động chạm gì cũng hỏng. Rồi đêm cả 2 vợ chồng t đều cảm thấy khó ngủ. Ở nhà cũ ngủ ngon lắm ý. Cũng chả nghĩ gì nhiều. Chỉ nghĩ do lạ nhà nên cũng kệ. Rồi t nhờ bà t làm ban thờ thần thổ công, thổ địa. Mọi việc cứ từ từ diễn ra. T đang có công việc tốt với mức lương khá ổn. Thậm chí ở nhà cũ dù đi dạy hay bán hàng đều thuận lợi. Thì sang nhà này mọi thứ dần mất. Đêm ngủ chồng t bắt đầu nghe thấy tiếng thì thào của người con gái. Nhưng k nghe rõ họ nói gì. Cứ 2 – 3 ngày lại nghe thấy, mà toàn nửa đêm. Thế là tỉnh rồi k ngủ đc nữa. Sáng hôm sau đi làm mệt phờ. Chồng t mới nói với t về việc này. T đi xin cành dâu về chăng khắp nhà. Rồi mẹ chồng t đi xin bùa cho thì chồng t ko nghe thấy tiếng nói ban đêm nữa thì lại đến t. Ah mà suýt quên, thời gian đấy t rất hay bị nói mê ( 1 việc mà từ bé đến giờ t rất ít khi bị). Có hôm nửa đêm đang ngủ, t cười khanh khách như bị ma nhập. Đến lúc cười to quá, tự t tỉnh thì t mới giật mình. @.@ Cũng k duy tâm nên t mặc kệ. Rồi mọi việc dần diễn ra theo chiều hướng kinh khủng. Nó k nói chuyện đc với chồng t thì quay sang phá t. Có đêm t nằm mơ thấy 1 ng con gái, k nhìn rõ mặt, trong mơ t biết rõ là ma luôn mới siêu. Nó bóp cổ t gần chết. Lúc đấy ng t lạnh ngắt, run cầm cập và chân tay cứng đơ rồi thì t giật.mình dậy. Và tình trạng của t y như lúc mê. T sợ lắm. Quờ tay tìm chồng. May quá,chồng nằm cạnh. 1 lần khác, trời nóng, t và chồng chuyển chỗ ngủ cho mát. Kéo chiếu lên trên nằm. Còn cả khoảng trống rất dài dưới chân. Đêm đấy t nằm mơ t bị lôi đi. Gần sáng t tỉnh dậy thì quá nửa người bị kéo xuống dưới chiếu. T sợ lắm. Rồi công việc dần k thuận lợi. Lớp dạy tự nhiên cứ xin nghỉ. Hàng bán giảm dần. Khách hỏi nhưng ko mua. Tự nhiên bị 1 đứa chả quen chả biết đổ điêu ( bảo quen biết đã đành nhé). Và t bắt đầu nghe đc tiếng bước chân. Nhiều khi còn cảm nhận đc cả độ rung của bước chân nó đang đi luôn. T kể đoạn này các bạn đừng nghĩ t chém gió. T xin cam đoan những gì t kể là trải nghiệm thật sự của t. Số lần nghe thấy ngày càng tăng. Công việc k còn, lớp dạy xin nghỉ hết. T thành đứa thất nghiệp. T cứ nhận đc lớp mới là y như rằng họ k đồng ý. Có hôm t chán nản phát khóc. Quãng thời gian t thất nghiệp, ở nhà 1 mình nhiều. Nó bắt đầu phá tợn. Chồng t đi làm lúc 7h hơn. T ngủ thêm đến 9h mà ngủ đc 1 lúc, cái cột trong nhà cứ tự lđộng phát ra tiêng :” cộc cộc” rất to khiến t k ngủ đc. Mở mắt ra, tiếng vẫn còn. Và t xác định đc luôn chỗ phát ra tiếng chả đâu xa, chính là cái cột thẳng mắt t nằm luôn. T dậy rồi mà nó vẫn k hết kêu cho đến khi con mèo nhà t về, nó meo 1 tiếng, tự nhiên cái cột k kêu nữa Còn t thì rất sợ. Thời gian này t bắt đầu sợ ở nhà. *** Rồi t có kể chuyện với mọi người nhưng tin thì ít mà chế giễu thì nhiều. Nhiều khi t cũng nghĩ lại:” có khi nào m hoang tưởng thật? Hay m sắp bị điên?” Nhưng các bạn ạ, cái cảm giác đấy ko thể nào là giả được. Vì đến bây giờ, ko fai khi ngủ t mới nghe thấy và giật mình giữa đêm nữa mà ngay cả khi t thức cũng còn nghe và cảm thấy sự tồn tại của nó cùng tiếng chân nó đi, trời nóng cũng fai nằm sát chồng, k t sợ. Cảm giác này rất đáng sợ. Ko khác gì các nhân vật trong phim ma đâu. T kể ko rõ đc nỗi sợ hãi của t. Tiếng chân rất rõ, độ rung khá mạnh. Càng ngày t càng sợ, t hoang mang, t muốn chuyển nhà. Thật may mắn,vì tự nhiên chủ lại đòi nhà về ở. Các bạn hỏi t vì sao ko chuyển nhà, lý do đầu tiên là chưa hết hợp đồng nhà,k ai cho mình đi. Lý do thứ 2 là t ko tìm đc nhà. Chính xác đến thời điểm này t cũng ko tìm đc nhà. Mẹ nuôi t có 1 cái nhà ở Đoàn Trần Nghiệp nên gọi về ở. Vì biết chuyện của t và tin t. Cũng vì thấy t bị nó hành khổ quá. Cứ được giới thiệu nhà nào thì hỏng nhà đấy. Rồi ko hiểu sao cứ về chiều tối, là người t nóng phừng phừng ko lý do. Nóng như hòn than luôn, k khác gì ng sốt cao. T động vào ai cũng thấy da họ lạnh T thấy cứ càng về chiều tối người lai càng nóng, nhưng hoàn toàn ko phải sốt. Sáng lại bình thường. Người t phát hỏa vô lý. Vì khi t sốt ng dã dời, chân tay nhức mỏi cơ Và 1 thời gian nó muốn t ở nhà, suốt 3 ngày liền t ốm. Cứ khỏi ốm,định ra khỏi nhà thì lại ốm tiếp. Ko thì cứ ng này lên tìm,ng kia lên tìm. Hôm quyết tâm ra khỏi nhà. Lấy được xe máy thì xe ko khởi động được và trời đổ mưa to. T lại lếch thếch về nhà với sự sợ hãi. Khi ở nhà, t mở toang cửa ra cho đỡ sợ, bật hết các đèn lên ( chồng t hay kêu ca là tốn điện nhưng t thật sự rất sợ, để trấn an mình, t fai bật hết đèn trong nhà lên ). Các bạn đã bao giờ thấy trời ko có gió, cửa mới mở đc 5 phút mà từ từ đóng lại chưa?? Nó tự đóng lại ngay trước mắt t các bạn ạ. Dĩ nhiên t sợ nhưng ko biểu lộ ra, t lại tiếp tục ra mở cửa. Rồi thì t và chồng phát hiện ra, tất cả chó mèo mà t từng xin mang về nhà này nuôi, ko con nào được quá 1 tháng rưỡi, ko mất thì chết. Và 2 con mèo cuối cung đang nuôi, t cứ ở nhà thì nó xuống, ko thì nó nhất quyết ko vào nhà. Đêm đêm t vẫn nghe thấy tiếng bước chân. Do ko hỏi được ai, t đã tìm vào nhóm tâm linh xin ý kiến. Chính lúc này câu chuyện của t cũng đc nhiều người biết đến. Giúp thật thi ít mà thầy dỏm thì nhiều, Inbox cho t liên tục để đến cúng lễ. Và khi nghe chuyện của t, 1 chị đã đoán ngay ra nhà t có vong trùng. Do 1 lần hàng xóm tiết lộ nhà này cũng có mấy ngưởi ở thì đêu bị sảy thai ( t nghĩ là t quá may mắn khi ko có thai ở thời điểm này ko chắc nó bắt luôn con của t đi mất ). T cũng kể là t mơ thấy ma nữ,thì chị hàng xóm nói đúng là có 1 ng con gái chết trẻ ở nhà này, Tự nhiên lúc đấy sống lưng t lạnh toát. Tối về t kể cho chồng t nghe, chồng t nói :” dạo này anh lại nghe thấy tiếng thì thào lại rồi ” ( Nhờ anh Tú – 1 người t quen – kể câu chuyện của t cho c Dương Thủy – chuyên bắt vong ( hay như thế nào thì t chưa hỏi rõ, nhưng c ấy rất giỏi). Nghe chuyện của t, chị ấy bảo nhà t có vong trùng – vong trùng là vong chết vào giờ xấu ( các bạn tư tìm hiểu nhé, cũng như chết trùng tang ý). Nhưng vong này lại ko được thờ cúng lâu rồi, nó sinh ra uất hận nên cứ thấy ai hợp hoặc yếu bóng vía là nó bắt. Vong trùng ko có mặt nên sẽ ko bao giờ t nhìn được mặt nó, Mà nó sẽ cho t thấy sự tồn tại của nó trong nhà. Nó bắt cả mấy sinh linh bé bỏng chuẩn bị thành hình người đang được mang trong bụng. Và từ lòng uất hận đấy nó tu thành tinh. Nói thẳng ra là vong dữ. Ko bắt nó thi nó cứ theo mình hành mình, bắt minh thôi. Số đen là t đụng trúng HÀNG THẬT ( Và t được 1 anh cũng chuyên giúp người bị ma hành, a ấy nhiệt tình giúp. A ấy tên là Linh. A ấy giúp ko lấy tiền các bạn nhé, ko như mấy thầy cũng liên hệ với t theo kiểu :” t giúp bạn, còn tiền nong thi tùy tâm bạn” đâu. A ấy ko lấy tiền của t. Và bắt đầu những đêm kinh hoàng của t. Ah quên, t có đặt dao và tỏi đầu giường, Cành dâu chăng khắp nhà các b ạ. Nhưng ko ăn thua, nó chỉ có tác dụng với vong yếu thôi, Còn khi đã tu thành tinh thì nó chả sợ đâu. p/s: dài quá rồi, t kể nốt sau nhé, T dọn nốt đồ và chuyển nhà cho xong. Cám ơn các bạn quan tâm. T cũng nói luôn là t ko câu like đâu, Nhưng câu chuyện thực sự dài. Vì nó trài dài suốt 6 tháng chứ ko fai 1 tháng, Mà nó cứ dần dần hữu hình chứ ko vô hinh như lúc đâu. Vô hinh là t chưa cảm nhận đc. Hữu hinh là khi nó bắt đầu cho t biết đến sự tồn tại của nó. T sẽ kể tiếp chuyện ngay bây giờ. Nhưng trước khi kể t sẽ nói rõ 1 số vấn đề. Có 1 bạn nói t bóng trâu vía bò chứ k fai dạng yếu bóng vía. T k hài lòng lắm về câu này. Bạn đang nhầm giữa việc yếu bóng vía với việc sợ hãi. T rất sợ, t cũng nói ngay từ đầu như thế rồi. Nhưng sợ ko có nghĩa là t fai dọn đi ngay. B nghĩ ở nhà này là ko sợ đúng k? T sợ nhưng sợ thì vẫn phải chấp nhận sự thật là t vẫn phải ở nhà này thêm 1 thời gian nữa. Hay nói cách khác là t ko có sự lựa chọn. Nếu được lựa chọn, t sẽ dọn nhà ngay lập tức. Chỉ có bị điên khi biết nhà như thế mới ở lại. Nhưng giờ t dọn đi thì sẽ đi đâu??? T yếu bóng vía thì mới như thế này. Bạn bảo như ng khác là họ chuyển đi rồi. T xin nói luôn, chuyển nhà ko dễ thế đâu. Tìm nhà lại càng k đơn giản. Nếu mới ở, nó dựng giường hay trêu b như thế nghĩa là nó k đồng ý cho b ở đây, nó dọa để b đi chứ nó ko ám b. B có sẽ tìm đc nhà khác chuyển ngay. Nhưng t đã bị nó ám cả 1 thời gian rồi t mới biết. Lúc đấy nó theo t và phá t. T đố b nào bị ám mà làm gì cũng thuận lợi được luôn. Còn tại sao ở 6 tháng bị trêu thế mà vẫn ở được. Câu này chắc nhiều bạn thắc mắc. Thời gian đầu t k sao, chỉ là đồ đạc tự nhiên cứ hỏng. Khó ngủ -> chuyển chỗ ngủ -> nghe thấy tiếng thì thào -> công việc hơi vấp 1 tí. K vấn đề. T vẫn chưa thấy có xảy ra. Rồi khi t ngủ mơ thấy nó bóp cổ t thì t mới thấy sợ. T có inbox hỏi 1 anh đc bạn t giới thiệu nhưng a ấy k trả lời. T cũng k bị nó trêu nữa nên t cũng quên. Ma quỷ cũng như ng, có con thích hành ng khác luôn, có con thích từ từ, có con lại thích vờn cho nó sợ. Có con đánh nhanh bắt gọn. Tùy tính và sở thích. B ko thể nói ng khác về ngủ bị dựng giường luôn còn t mất 6 tháng là vô lý đc. Cũng như người thôi, có ng thích đùa dai, có người không. Có bạn lại nói t sao ko chuyển đi, cố ở lại để viết truyện ah? T nhắc lại lần thứ 2, khi bạn bị vong theo và phá, mọi việc bạn làm sẽ đều hỏng. T thậm chí đc báo trước 1 tháng rưỡi trước khi hết hạn 6 tháng thuê nhà mà còn k tìm đc bất cứ cái nhà nào ra hồn luôn. Nhà thì đã cho thuê, nhà thì quá xa, nhà thì qua môi giới, nhà thì đắt ( hợp đồng 1 năm cơ nhưng vì chủ đòi nhà nên t chỉ fai thuê 6 tháng, t mừng lắm). Bài của t được đăng trên 1 số page và diễn đàn vì hôm qua các admin có inbox hỏi t. T đồng ý. Nếu thấy ko tin, các bạn có thể coi như đọc giải trí. Còn t ko lôi vấn đề tâm linh ra làm trò đùa. Ko đùa đc với ma quỷ đâu các b ạ. B nào từng bị vong trêu hẳn biết truyện của t là thật hay đùa. Nhiều bạn hỏi địa chỉ, t cho nhé. Nhà ko có số nhà đâu. B đến 68 vọng hà sẽ thấy 1 ngõ nhỏ, rẽ vào thì thấy luôn cái cầu thang của khu nhà gỗ. Nhà t ở tầng 2, nhà trong cùng. Các b muốn thử cảm giác mạnh thì ko còn cơ hội đâu. Nó đã bị trục hết rồi. T có đăng ảnh ngôi nhà và có cả cái cột mà phats ra tiếng cộc cộc t kể đấy T cám ơn các b đã quan tâm. Nhiều inbox giục t kể nốt truyện quá. Giờ t kể tiếp nhé. —————————————————— Có 1 bạn ở bên nhóm tâm linh có add fb của t, thấy t đăng stt cách đây 2 tuần thì vào cm và inbox chỉ t cách trị nó như sau: phải cắt tiết 3 con gà, 1 trống 2 mái, lấy huyết trộn với gạo nếp cho khô rồi quăng tứ tung ngũ hoành trong nhà. Sáng hôm sau dọn sạch. Cho vào túi đem ra ngã 4 vứt. Mua 30 quả trứng gà, lấy lòng trắng lau nhà. Còn bảo t là sao lại chuyển nhà, ở lại đi, nhà rẻ mà. Ở lại rồi tung tin nhà có vong dữ lên mạng, cho thuê ngủ qua đêm kiếm tiền làm giàu. T xin nhắc lại lần nữa, k đc phép đùa với ma quỷ các b nhé. Thầy thật thì ít, thầy dởm thì nh. Lời khuyên cho các bạn là ko tin linh tinh. Ko thì quỷ nó càng hành hơn. Con nào ác nó vật mình luôn đấy. T may mắn vì ko tin linh tinh, t thấy cách này ko có căn cứ. Nên t block fb luôn. Tất nhiên t biết vong nhà t là vong dữ, thậm chí đã tu thành tinh thì mới tác động được đến t như thế. Có hôm t đang đi đường, suýt đâm. Tự nhiên bên tai t vang lên tiếng :” đâm mạnh vào”. T giật mình, quay sang bên cạnh là vỉa hè. Nhìn sau xe thì xe gần t nhất cũng sau đuôi xe t. Giọng nói nghe rất lạ. Ngoài đường ồn thế mà t nghe thấy cái giọng như kiểu trong phòng kín. Ko có tí tạp âm nào luôn. Sợ quá, t vòng xe về luôn. Đợt đấy hội tâm linh chuẩn bị off để giúp những ai bị vong theo, vong ám như t. Hôm off hội tâm linh, t có đến để xem trường hợp của t. Và anh Linh nhận lời giúp t. A ấy cho t 1 câu chú trừ tà. Bạn nào đang bị vong trêu inbox nhé, t sẽ cho câu chú. A ấy làm cho t và mẹ nuôi bùa hộ thân. A ấy có niệm chú vào và đưa t. A ấy dặn t mua 540 cái kim cho mẹ nuôi và t. Mẹ t là bị bà thầy cúng dí âm binh vào phá. 4 năm nay càng làm càng mất. Nên cũng muốn tìm thầy thu âm binh. Đêm hôm đấy theo lời dặn t đặt 27 cái kim đã đc gói trong giấy ( phải mở giấy ra nhưng ko đc phép tách kim mà 27 cái kim đấy phải để thành 1 khối gắn liền). Đêm đấy t vẫn nghe tiếng chân, sợ quá t niệm chú, ko hiểu sao cứ nghe thấy tiếng soạt soạt do nó chạy, thật sự khó mà miêu tả đc cái tiếng t nghe. Nhưng t chắn chắn nó đang chạy. Vì t nghe thấy tiếng va nhau. Suốt cả 1 đêm cứ vừa ngủ thì lại nghe thấy tiếng. Các bạn mà đặt địa vị t các bạn sẽ thấy vô cùng sởn da gà. Nhất là vừa quay ng nằm thẳng đc 1 tí thì ngay dưới sống lưng mình soạt 1 tiếng, rung nhẹ. T giật mình dậy luôn. Ko dám ngủ nữa. Sáng chồng t dậy, t cũng dậy theo và đi ra khỏi nhà luôn. Ko dám ở nhà nữa. Thật sự giờ phút này t muốn đi khỏi nhà ngay lập tức. Lúc này đây chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn trả nhà, mà t vẫn ko tìm đc cái nhà nào cả thì mới gọi điện cho mẹ nuôi. Mẹ có cái nhà để ko nên bảo vợ chồng t về ở. Có lẽ trời vẫn thương t. Hôm sau là ngày thứ 2 kể từ lúc t gặp a Linh. Mọi diễn biến câu chuyện t đều kể cho a ấy để tìm cách giải quyết. Hôm ấy a ấy dặn t mua đồ để làm phép cá chép. Đây ko fai bùa chú hay bùa ngải đâu các bạn nhé. A ấy dặn t ko được kể cho ai nghe nhưng tại cái tính t ko giữ đc mồm nên có kể. Hôm đấy kể chưa xong, Linh gấu – bạn t có bảo đừng kể. Ko nó nghe, nó biết đấy. T giật mình nhắn tin cho a Linh thì a ấy bảo ko đc kể ra vì nó đi theo t và nghe đc. T vô tình phạm 1 lỗi. Bạn nào bị như t thì đừng kể nhé, ko quỷ mà biết là nó vật mình chết đấy. Cách nào đc chỉ cứ lẳng lặng làm thôi. Chính vì t kể, nó biết nó phá t. Lúc t mua cá chép về suýt đâm oto. Lúc ấy đi đường sực nhớ ra câu chú đc dặn là phải đọc ko thì t sẽ dễ bị nó làm tai nạn lắm. T vừa kịp đọc xong câu chú tránh tà thì oto sau lưng t phanh kít 1 cái t mới biết t suýt bị đâm. Quay lại đằng sau thì chỉ cách 1 gang tay là đâm. Hú hồn. Đêm hôm ấy, tầm 10h hơn t bắt đầu sắp xếp mọi thứ bánh kẹo bày ra đĩa cạnh xô cá chép t vừa mua hôm nay. Thắp nén hương vào cốc gạo để dụ nó ra mặt. 5 phút sau t thắp nến để quanh xô cá chép. Run run chạy về chỗ nằm bật quạt chùm chăn. May mắn là chồng t cũng bị nó trêu nên vẫn tin t và làm cùng t. Chứ bạn nào mà chồng ko tin thì khó làm lắm. Sau khi thắp nến xong t tắt đèn, chui chăn onl đt cho đỡ sợ. Ôi cha mẹ ơi, chưa đầy 5 phút t đã nghe đc tiếng chóp chép ăn. Thoáng qua thôi cũng đủ làm t sợ. Rồi bắt đầu dần dần thì tiếng chui qua khe cửa “soạt”. Tiếng chân đi lại. Cả đêm như vậy luôn. Đông như chợ. Và lại thêm 1 đêm t thức trắng. Sáng dậy mệt ko tả nổi nhưng chỉ lúc đầu thôi. T cảm thấy người khá nhẹ nhõm. T bắt đầu ko bị tăng thân nhiệt vào buổi chiều tối nữa. Trước đấy cứ tầm chiều tối là người t nóng như than luôn. Ai chạm vào cũng tưởng sốt cao, t chạm vào ai cũng thấy lạnh. T cũng ko giải thích đc vì sao Bạn nào biết thì giải thích cho t hiểu thêm nhé. T cám ơn. P/s: hôm nay t mới dọn xong nhà. Thích quá. Tối qua ngủ rất ngon. Lâu lắm rồi t mới đc ngủ như thế. Mai là t kể xong câu chuyện ở ngôi nhà kinh khủng kia. Giờ t ngủ chút. Mệt quá. Chuyển nhà thật sự vô cùng mệt.

Đám Ma Người Điên


Các thím nghĩ gì về cái đám ma của một người điên, chết vì điện giật , và….nhiều cái đằng sau nữa!?? Vâng chính em đã được chứng kiến cái cảnh đưa tang đầy kinh sợ này… Đây là câu truyện đã xảy ra hoàn toàn với xóm em một xóm nhỏ trong cái tỉnh của em ….. Đó là vào một tối tập văn nghệ trung thu, lúc em mới học lớp 3, cũng tham gia múa, cầm tay các bợn nữ bla..bla thì bất ngờ anh chị dạy múa nói rằng nay được nghỉ sớm, tối mai đến tập sớm hơn, vì ở nhà bên cạnh có người bị chết ở miền Nam và họ sẽ chở xác về đây trong vài phút tới. Đó là anh N, anh từ nhỏ đã bị thần kinh, hay đi loanh quanh xóm, xã để kiếm dây về rồi cuốn vào làm bóng( không hiểu sao mà ngày nào cũng cuộn được vài quả to vkl luôn). Không hiểu sao anh này lại đi miền Nam làm gì chứ. Bố mẹ em và các đứa khác trong xóm bảo là nó hay ra nghĩa địa để nhặt đấy, chúng mày mà ôm về thì ma nó vật cho đêm không ngủ được đâu… Lúc đó bọn e còn ngu ngơ với sợ ma(đêm có giám ngủ một mình đâu, toàn phải ngủ với bố hoặc mẹ cho đỡ khiếp,). Đó là một mình thì sợ, nhưng mà đi đông với nhau thì thằng nào cũng có máu liều, ngu với các trò dọa ma bọn khác.. Trả là cái xóm em có con đường xuyên qua nghĩa địa, mà người ta hay đi qua đấy khá nhiều vào cả ban ngày và ban đêm, nên bọn em thường ra đấy để trêu họ: tìm một cái mả nào mà ngồi lên được thì bọn em trèo lên, ngồi thiền như các vị thần trong chùa đó, chắp tay và mồm xì xào như đọc kinh… Em khẳng định mạnh vía hay yếu vía thì lúc đầu cũng quấn ra sòn luôn…có lần 3 đứa xóm bên qua xóm em thì gặp cái cảnh này: 2 bên đường nghĩa địa, thì 2 hàng mồ mả với các vị vong ngồi lên tụng kinh…. chúng nó vứt luôn gói omo xuống rồi chạy… bọn em trêu được thế thì :suongvkl:… Mà giờ nghĩ lại thấy hồi đó bọn em ngu vãi cả ra. Sao các vị nằm ở dưới không hiện lên mà tống cmn bọn em 1 trận đi cho chừa… Chắc tại ngu ngơ không biết gì, với lại còn bé mà.. Không biết không có tội… Lan man về cái ngu của bọn em, giờ em xin tiếp tục về anh N, được nghỉ sớm, nhưng mà bọn em có thằng nào chịu về luôn đâu, hồi nhỏ cứ thấy đám ma hay đám cưới là bu vào xem, đang dưới bếp mà nghe thấy tiếng kèn là cũng hết tốc lực để chạy ra xem, đéo hiểu sao thằng nào cũng thích xem. Vào nhà bác K(bố anh N) thì có khá nhiều người đến chia buồn, 2 bác thì mặt thơ thẩn, buồn rầu, mặc dù anh bị thần kinh nhưng mà anh cũng là con của 2 bác, cha mẹ nào chả thương con chứ, dù nó có tật nguyền, khùng, điên, nghiện,… Nghe mấy người lớn nói với nhau thì anh N bị chết vì điện giật, người trong Nam kể rằng, đang nửa đêm, thấy N bật điện lên đi vệ sinh, khi đi xong thì N không lên giường ngay mà nta cứ thấy bóng N với bóng ai nữa được phản chiếu qua bóng đèn sợi đốt Rạng đông, rồi bất ngờ N không hiểu sao cầu chì bị đứt, người trong nhà ra kiểm tra thì N: 2 ngón tay cầm 2 cái đũa nhôm hay kim loại gì đó cắm vào ổ điện chết luôn tại chỗ… lúc mọi người lôi được N ra thì mọi người toán loạn, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với N. Thì bất ngờ từ 2 cái lỗ ổ điện, một cái bóng gì đó chui ra rồi vụt mất khỏi mắt mọi người,.. rồi sau đó em ko được nghe tiếp vì xe chở xác về đến nhà, khung cảnh đau thương hiện ra, mẹ N thì do khóc quá nhiều rồi nên đến khi vừa nghe thấy tiếng xe là bị ngất lịm đi, người thân phải đưa bác vào trong để nghỉ… Bọn em thì chạy ra xe để xem, một cái quan tài khá là to, nhìn như là quan tài trong phim Tung Của đó, nhưng được thêm vài họa tiết màu vàng,.. mấy người lớn thì bắt đầu chia ra để khiêng quan tài xuống, không hiểu sao lúc đó em với lũ bạn lại đứng được cạnh sát quan tài, và trong lúc quan tài đi qua thì tự dưng em đưa tay lên để sờ quan tài 1 cái, 1 cảm giác rùng mình chạy quanh thân em.. @@. Nhìn quanh vài thằng bạn thì chúng nó cũng sờ, và thằng nào cũng mặt tái xanh,… Không ai bảo ai, bọn em tự động đi về trong lỗi hoảng sợ không tên…. Và đêm đó em mất ngủ, em mơ thấy cảnh mình bị chính chiếc quan tài đó đè lên mình, hoảng sợ quá, em cố gắng thoát ra khỏi bị đè, rồi hết tốc lực chạy, nhưng mà em càng chạy thì cái quan tài nó càng đến gần em hơn, bất ngờ cái nắp quan tài bật ra.. một cái xác đang trong tình trạng phân hủy bị rơi ra và mắt cứ nhìn em, tay cầm 1 quả bóng bằng vải và đưa cho em.. hoảng quá em hét lên và lịm đi… khi tỉnh dậy, thì em thấy mình đang bị bố vã vã vào má, hỏi mày mơ cái gì mà hét lên kinh thế, tao gọi mãi mới tỉnh…. Đến sáng, em với lũ bạn gặp nhau, thằng nào cũng trong tình trạng không nói gì, sợ sệt.. đến khi một thằng nói ra làm đêm qua tao mơ thấy cái quan tài chúng mày ạ.. thì bọn em, thằng nào thằng đó cũng nói tao cũng mơ thế.. ôi dm..Không biết sắp có biến gì không nữa ………………. Đám tang của N thì được tổ chức nhanh chóng vào sáng, mọi người đến thăm hỏi, động viên gia đình. Có một điều lạ là không ai giám đến gần quan tài, mà chỉ có người thân đứng trước để nhận hoa với hương…. Rồi đến chiều thì bắt đầu đưa ra nghĩa địa, khi người ta bắt đầu cho lên xe đòn(loại xe chuyên dụng để đưa tang) thì cái quan tài nó rất nặng, 8 người khiêng lên mà vất vả mãi mới lên được cái xe đòn… rồi việc đẩy xe ra nghĩa địa cũng thế, xe đi cũng rất nặng, người đẩy phải thay phiên nhau để đẩy cái xe đi, mặt ai cũng toát mồ hôi hột, rất mệt mỏi, đến nghĩa địa thì do nơi chôn với đường chính khá xa nhau, cho nên thường thường người ta phải vác quan tài xuống để đưa đến chỗ chôn, khá nhiều các thanh niên, người thân họ khiên lên để đưa đến chỗ chôn, vì khá nặng, cho nên người ta đi rất chậm, Và bỗng nhiên 3 người bên trái bị trượt chân vào cái hố, vì quan tài quá nặng cho nên mấy người còn lại không thể gánh nổi sức nặng. Thế là quan tài bị rơi xuống, lăn 1 vòng và dm, cái nắp quan tài bị rơi ra.. @@… một cái xác đang trong quá trình phân hủy, khăn che mặt bị rơi ra, mùi hôi thối tỏa khắp nơi, và mọi người hoảng sợ, nhiều người chạy toán loạn vì sợ hãi, các thanh niên khiêng quan tài thì cũng chạy hết…em và lũ bạn cũng thế, thằng nào cũng khiếp vì không hiểu sao trong giấc mơ, mình cũng gặp cái quan tài này bị rơi… rồi bọn em bất ngờ chạy một mạch về nhà, không nói câu gì vì khiếp Sau này nghe mọi người kể lại thì bố anh N, tức bác K đã chính tay mình ôm xác anh N lên và đặt vào quan tài, rồi gọi thêm người đến khiêng quan tài về nơi yên nghỉ… mà không hiểu sao, lúc đó thì cái quan tài bỗng dưng rất nhẹ, chỉ có 4 người mà cũng khiêng bình thường, không mệt mỏi……….
Cũng phải nói qua về nhóm chơi của bọn em hồi đó, từ nhỏ em đã cùng mấy thằng này bào sinh da tử trong những cái nghịch ngu, dọa ma ngoài nghĩa địa. Bọn em có 4 thằng gồm em, thằng Q, thằng L, T thằng đầu sỏ của các trò nghịch . Tất nhiên là có thỉnh thoảng cũng có thêm vài đứa khác tham gia trò ngu nhưng mà 4 đứa bọn em là chơi với nhau thân nhất. Đi đâu cũng có nhau, ngay từ hồi học mẫu giáo thời đó còn nghèo lắm, thằng nào có được một trăm đồng là dẫn cả lũ đi mua que kem đá thời đó về mút, cứ theo thứ tự vòng tròn, mỗi thằng mút một phát là truyền cho thằng kia. Thỉnh thoảng có thằng mút hơi lâu 1 chút là: dm thằng chó mút nhiều, lần sau bị bỏ lượt..:cry: Còn nhớ cả nhà thằng L có chai kẹo đắng( ở quê em họ dùng kẹo đắng, còn trên Hà Nội thì ngta dùng nước cốt dừa hay nước hàng) mấy thằng bày trò bỏ ra hòa với nước rồi uống. Một cảm giác rất bọn em thằng nào thằng đó cũng khạc nhổ hết sh*t luôn, éo thể uống nổi cái thứ nước đó… Lan man chút, giờ em quay trở lại vấn đề chính, sau khi bọn em toán loạn chạy khỏi nghĩa địa về nhà vì sợ hãi, gặp ngay bố trước cửa: -Bố ơi,…. họ đánh rơi cái ván của anh N xuống đất,….. anh ý rơi ra nhìn sợ kinh khủng bố ạ… – Vớ vẩn, -Thề luôn, tí bố đợi họ về qua đây rồi hỏi họ là biết ngay mà. :sure -Ờ.. À kia có người về rồi… Bác H ơi, ngoài kia có chuyện gì thế bác. -Kinh lắm chú ợ..bla bla… Sau khi nghe bác H kể sự tình, bố em hỏi: -Thằng C(tức là em) mày đã đốt lửa để hơ chưa? -Ơ, mọi khi con đi xem đám ma về có phải hơ đâu bố. -Riêng cái chuyện rơi ván ra thì khác, nhanh lên, không thì tối nay cả nhà mất ngủ với mày. Người lớn thì không sao, chứ còn nhỏ thì ma nó theo về tận nhà. thực sự nghe xong bố em nói thế thì em cũng sợ són ra quần luôn, vì cũng gặp nhiều cảnh thằng trẻ con trong xóm đi xem đám ma người điên về rồi tối cứ gào khóc như trẻ sơ sinh, nhiều thằng còn bị ma nó dụ, ra đứng lên ban công, cứ gào khóc : bố mẹ ơi cứu con với, bố mẹ ơi cứu con… Rồi cứ trực để gieo mình xuống nhưng không nhảy. Em sợ lắm, bố cũng lo nên bố đốt nào là mo cau khô, sang nhà bà xin cái nón rách về đốt tiếp, có vài tờ báo cũ cũng đem ra, nhà em không khác gì hun chuột. Chắc các bác cũng biết công dụng của mấy món này rồi đặc biệt là nhà ai có em bé thì ban đêm mà khóc dai không ngớt thì y rằng bị phải sài. lấy mo cau khô, nón cũ hoặc rơm lót ổ gà ra đốt và hơ hơ em bé lên thì sẽ hết khóc. Đốt như thế thì em cũng yên tâm được một chút thôi. Nhưng cái hình ảnh một đám tang hỗn loạn như thế thì thực sự trong chí tưởng tượng của em thì nó còn khủng khiếp hơn nhiều. Em không dám đi một mình đi đái hoặc đại tiện thì bắt bố hoặc mẹ đứng ở cửa canh đỡ sợ nhưng mà ngồi trong đó một mình cũng thấy ghê Và đêm nay mới là cái ác mộng của em. Cứ chợp mắt được 1 phút là cái giấc mơ đêm qua cùng với hình ảnh sống động sáng nay lại ùa vào tâm trí, nằm giữa bố mẹ cho an tâm rồi nhưng cứ nhìn ra cái cửa sổ chưa có cửa toàn màu của màn đêm,tiếng chim lợn bay qua..eeest…eeest…eeest.., tưởng tượng một cái bóng đen, dáng cao tầm 1m5, béo, đầu dài dài là em lại rùng mình ôm bố mà nhắm mắt lại… Bỗng dưng cảm thấy một cảm giác lành lạnh trườn qua người, mở mắt ngay lập tức, thấy cái bóng đen trong trí tưởng tượng của em đang thè cái lưỡi ra để liếm mặt em. Toàn thân lại tê cứng, không cử động nổi. Vẫn nghe thấy tiếng thở đều đều của bố và mẹ bên cạnh, nhưng không thể nào mở miệng ra để gọi. Cái bóng đó thè cái lưỡi ra để liếm mặt em một lần nữa, rồi bất giác em bị một lực nào đó nâng lên không trung, cơ thể em bị đưa xuyên qua màn rồi đặt em xuống nền nhà. Sợ hãi tột cùng khi mà một lần nữa, cái quan tài trong giấc mơ đêm qua, cũng chính là cái quan tài sáng nay người ta đem chôn xuất hiện bên cạnh. Nhưng nó chỉ khác là không có anh N bên trong, hoặc không có việc quan tài rơi vào người. Nó không có nắp đậy, lúc này, cái bóng mới từ từ lộ rõ ra: đó chính là khuôn mặt của anh N, tay cầm 2 cái đũa sắt, nở một nụ cười ghê rợn, cùng với hàm răng sắc nhọn, “anh N” từ từ nâng em lên và cho em vào quan tài nằm thế chỗ….Bỗng quan tài lắc lư rất mạnh…. *ặc.. đang tuyp thì mưa, gió mạnh quá hất tung cái cửa, ghê valua* Dậy…dậy…(bộp bộp) Em mở mắt thì mình đang nằm trên cái bàn, bố và mẹ em đang lay người em. Mẹ nhìn em mặt hoảng sợ, vì không biết chuyện gì đã sảy ra. Bố em: – Vậy là bị thằng N nó dẫn đi rồi, DM. Từ nay cấm mày đi lanh chanh ở mấy cái đám ma đám cưới nhớ chưa, mày đi tao vụt chết. Bọn ma điên nó hay theo trẻ con lắm. Em chỉ ậm ừ vâng rồi rươm rướm nước mắt Kể ra cũng đúng, những người bị thần kinh thường rất hay quấn quýt với bọn trẻ con, thích nắm tay, bẻ bão, đấm lưng, có khi còn cho kẹo nữa. Lúc đầu chưa biết, bọn em cũng thích chơi với anh N lắm, lấy cái cục dây của anh để làm bóng đá. Nhưng sau này không biết lý do gì mà dần dần ai cũng xa lánh anh N, gặp đâu là chạy. Mẹ em đi pha cho em cốc nước chanh, bố thì đi lấy thêm ít rơm lót ổ gà ra để đốt rồi hơ cho em, vừa hơ bố vừa lẩm rẩm, cái vong của thằng N nó mạnh quá, sáng đã hơ như thế rồi mà tối vẫn còn hành hạ thằng C. Rồi vừa hơ xong thì em nghe thấy nhà bên cạnh, chính xác là nhà thằng Q ồn ào gì đó, được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ em ra mở thì thấy bố thằng Q: -Phiền 2 anh chị quá, không biết từ tối đến giờ mà nhà em không thấy thằng Q đâu,đang ngủ thì thấy nó bò dậy đi đái mà lâu quá không thấy nó chui vào giường, nhà em đang đi tìm mà vẫn chưa thấy nó. -Thế sáng nay thằng Q có đi xem đám ma thằng N không? -Em không rõ nữa, vì 2 vợ chồng em hôm nay đi sang ngoại, tối mới về. -Có bố ạ, nó cùng con đi xem, lúc ván anh N rơi xuống thì con với nó chạy về nhà mà. -Ôi thôi chết rồi, có khi nó bị thằng N dẫn đi đâu rồi, chú tìm trong các gầm giường, gầm tủ đi. Thằng C nhà này cũng vừa chui trong gầm bàn xong. May mà tôi nhìn thấy cái chân nó thò ra nên mới tìm được. -Em về ngay đây Em cùng bố và mẹ cũng chạy sang để xem tình hình thế nào, chứ em cũng lo cho nó lắm chứ, thằng này là thằng nhát ma nhất nhóm nhưng vẫn liều mình đồng sinh tử trêu ma với anh em, mình vừa trải qua rồi mà vẫn còn chưa hết run..
Chạy vào nhà thằng Quyết với tinh thần lo lắng và lo sợ, em vào nhà cùng bố nó và mấy bác hàng xóm tìm tất cả các gầm giường, gầm tủ, soi đèn pin vào các chỗ tối để tìm. Nhưng chỗ nào cũng thế, cứ không chiếu đèn pin vào là bên trong tối om, không thấy ánh đèn . Rồi mọi người đang lục xục khắp xó để tìm nó thì bỗng ở trên sân thượng nhà nó phát ra tiếng kêu như tiếng khóc thút thít của thằng trẻ con. Nghe gê rợn vl các bác ợ. Nó cứ sụt sùi, hức hức các kiểu nhưng mà ai nghe cũng phải lạnh gáy. Như là ù ù trong tai vậy. Mọi người chạy ra và chiếu đèn pin lên trên thì thấy thằng Quyết đang đứng trên cái lan can khóc. Lúc bị chói đèn pin vào thì mắt đó đang nhắm bỗng mở tròn mắt ra, trợn 2 lòng trắng ra. Cái này thím nào từng nhìn vào mắt người chết bị căng ra là biết, dang 2 tay ra rồi gào thét. -Bố mẹ ơi cứu con…Bố mẹ ơi cứu con.. -Đ*t mẹ con ma kia cút ra khỏi nhà tao, mày là thằng nào mà dám vào nhà tao gây chuyện. Bố nó điên tiết thét lên. Sau đó bố nó chạy hết tốc lực chạy vào nhà để lên tầng thượng để giữ lấy nó. Mọi người ở dưới lại không biết làm thế nào vì nếu thằng Quyết nhảy xuống thì nó sẽ chỉ rơi vào mái bờ rô nhà nó, chứ không có rơi xuống đây để mọi người đỡ. Đang khi bối rối thì thằng Quyết bỗng thét lên nghe inh tai rồi nhảy cắm đầu thẳng xuống trước sự hoảng sợ của mọi người…. -Ầm…………. Người nó tiếp vuông góc với cái mái bờ rô, mẹ nó thì ngất lịm đi, đúng lúc bố nó chạy kịp lên tầng để ôm nó thì nó đã nhảy xuống, -Ôi bà con giúp tôi với, làng nước ơi…, Các bác ơi giúp mẹ con cháu với,cháu nó chết mất. Tiếng mẹ nó tỉnh dậy rồi gào lên. Bố em cùng vài bác nữa đã chạy từ đâu vác về 1 cái thang để trèo lên, ôm thằng Quyết xuống. Mặt nó giờ máu me, môi nó bị toác ra vì bị rách, đầu chảy máu nhưng mà mắt vẫn còn lòng trắng, mồm vẫn lẩm bẩm -Bố mẹ ơi cứu con, bố mẹ ơi cứu con… Mẹ nó thì lại ngất tiếp, bố em kêu bố nó xuống để giữ thằng Quyết, sau đó về nhà cầm ra ít bông cầm máu(em nhớ hồi nhỏ nhà em có cái bông gì mà giống như ở cây vạn tuế, dùng để cầm máu rất tốt), cầm theo là chai nước Phép rồi vảy vào nó. Mỗi lần vảy là lần đó thằng Quyết lại giật nảy lên, quằn quại, sùi bọt mép rồi rên la. Được một lúc thì bố em cầm cây Thánh Giá ra và dí trước mặt nó. Nó oằn mình lần nữa rồi từ từ cái lòng đen của mắt nó trở lại. khung cảnh lúc đó im lặng khủng khiếp, người khác thì đứng ngoài im lặng để cho bố em làm, vài người còn làm dấu thánh để ma quỷ nó thoát ra khỏi thằng Quyết. -Là thằng N nó về đó…. Bố em khẽ nói. Sáng nay thằng C nhà này cùng thằng Quyết đi xem đám ma thằng N, giờ nó theo về đây rồi. Thằng C cũng bị nhưng mà nhẹ hơn, vì nó được hơ kĩ. Còn thằng Quyết thì lúc đó 2 anh chị không có nhà cho nên nó không biết lối mà hơ. Giờ mới ra nông lỗi này. Thôi. Giờ thằng bé ổn rồi, anh em mình chở nó lên trạm xá để băng bó vết thương cái, nó không sao đâu. Cũng may là từ cái lan can xuống mái bờ rô không cao lắm, thằng bé lại nhẹ nữa. Còn phiền mọi người đưa chị nhà vào trong cho chị tỉnh lại. -À quên. Các bác lấy thằng Quyết cái chăn với cây Thánh Giá, giờ đêm khuya rồi, lại phải đi qua cái nghĩa địa kia nữa. Làm thế cho chắc.. Nói rồi bố em về lấy xe máy, thằng Quyết được bố nó ẵm sang nhà em rồi leo lên xe máy, để chở ra trạm xá. 2 người lớn đi trên 1 con xe 82, chở 1 thằng bé bị ma dụ. Đi qua cái nghĩa địa…. Tự dưng lúc này, em lại tưởng tượng ra cái nghĩa địa nó thật âm u, ghê rợn hơn bao giờ hết. Các linh hồn cứ lởn vởn quanh cái mồ mả của họ, mặc bộ đồ trắng, chỉ trực ai đi qua lúc đó để nhào ra bắt, bóp cổ cho người đó chết thì thôi… Cảm thấy mình thật dại vì xưa nay toàn lúc đêm đêm cùng lũ bạn ra nghĩa địa dọa ma người qua đường, lại còn ngồi lên nơi yên nghỉ của họ nữa chứ. Không biết 2 thằng kia nó có bị sao không nữa mà em không thấy 2 thằng đó chạy ra đây… Đang vẩn vơ với những suy nghĩ lo sợ về ma quỷ, linh hồn bóp cổ, dụ người thì em bị mẹ gọi về nhà ngủ để sáng mai dậy đi học… …………….. Sáng hôm sau. Em dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng để đi học.Bố em vẫn chưa thấy về. Đang trong lúc ăn cơm, suy nghĩ về thằng Quyết, không biết giờ nó thế nào rồi thì 2 thằng kia: -Quyết owiiiiiiiiiiiiii. Đi học ddeeeeeeeeeeeeeeeeeee….. Mịa, thì ra chúng nó bình yên vô sự, đêm qua ngủ ngon lành mà không gặp chuyện gì. Em nhanh chóng ăn bát cơm, mặc quần áo, đeo cặp,chạy ra ới chúng nó rồi kể rõ sự tình với chúng nó trên đường đi học. Và tất nhiên là em chọn đường vòng để đi học, giờ đi học qua cái nghĩa địa mà em vẫn cảm thấy ớn, ớn là vì chuyện anh N hôm qua vẫn còn trong trí nhớ và ám ảnh, thêm cái ớn nữa là chuyện đêm qua làm em nghĩ về cái nghĩa địa thân yêu ngày nào giờ kinh dị vc. Nghĩa địa gì mà toàn xác chết là xác chết. Mà không hiểu sao 2 thằng kia đêm vừa rồi chả gặp phải chuyện gì các bác ợ. Chúng nó ngủ ngon luôn, có mỗi em với thằng Quyết bị. Đến trưa học về, về đến nhà thì thật may mắn là em thấy bố đã ở nhà. -Bố ơi, thằng Quyết nó sao rồi bố? Con lo quá. -Nó bị rách ở má, môi,… rồi cô y tá bảo nó bị sock nặng về tinh thần nữa, lại còn bị sốt cao. Nó sáng nay mới tỉnh dậy, nhưng nhìn nó vẫn còn hoảng sợ. Không biết nó nhìn thấy gì mà bố với bác hỏi nó ko trả lời,chỉ lắc đầu rồi đòi về. Chắc là mai nó được về. -Quyết owiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii .. Mày có nhà không… -Tao ko có nhà đâu… . Nó gào với ra từ trong nhà xí (ngày trước quê em hay gọi là cái chuồng hôi hoặc hố xí,) để trả lời em các bác ạ.. -Thằng chó! Đùa tao à. Ỉa nhanh lên rồi đi với bọn tao. Em nói áp vào cánh cửa nhà nó -Có chuyện gì thế mày Chờ tao chùi đã…. vài phút sau…. Có gì thế? nói mau. -Thằng Luyến bảo tí nữa ông Sáu đi bốc mả, ae mình lén đi xem đê. Đã xem bốc mả lần nào đâu, đi tí để biết thế nào mày. -Ờ. Bây giờ đi luôn hả? -Chuẩn cmnr. Giờ đang tối tối, thằng Luyến với thằng Trọng đang đứng ở cầu rồi. Ra luôn mày. Thời đó bọn em ngu ngơ thế đó, cứ có cái gì thì 4 thằng cũng kéo nhau đi xem, nhất là đám ma. Vì bên em theo đạo Thiên Chúa khá nhiều cho nên có thêm cả hội kèn đồng để đưa tiến người đã khuất. Mà lúc đó đã biết gì đâu, cứ thấy ở đâu họ thổi kèn là bu vào xem thích lắm. Đám ma của anh N cũng thế, bọn em cũng đi xem là vì hội kèn hội trống… -Thằng C, mày gọi thằng Quyết sao mà lâu thế, 2 bọn tao đợi mãi. Luyến làu bàu. -Nó bận đi chuồng hôi. Thôi đi nhanh mày kẻo hết. -Ờ.. Đi thôi. Ra đến nghĩa địa, vì lúc đó tầm cuối tháng 10 trời chưa tối lắm, nhưng mà còn lạnh. Thấy có đống trấu đang bốc khói lên cao, đoán chắc là họ bốc mộ ở đó nên mấy thằng mon men đi qua các mộ để đi vào. Đến nơi thì đã thấy nhà họ đã căng bạt,có gần chục người ở đó, người cầm cuốc, cầm xẻng, soi thêm cái đèn pin xuống dưới, và đào gần xong. -Cái lũ này về đi. Ai cho ở đây! Chúng màyphải sài thì khổ bố mẹ mày cho.. Một anh có nói với bọn em và đuổi bọn em về Bọn em cứ lì lì ko nói gì, tỏ ý không chịu về. Anh kia thì cũng đang bận nên cũng cho qua, còn mấy người lớn kia không ai để ý vì họ sắp đào tới quan tài rồi mà. (đoạn này em xin chi tiết về hành động của ông Sáu, còn mấy người kia thì em xin cho làm mờ đi) -Cục..cục..cục…(tiếc gậy xọc xuống) -Tới quan tài rồi, mọi người tìm dây rồi kéo lên đi, cẩn thận trơn. Khiếp, các cô các chú mới để có 4 năm mà đã cảy rồi. Sớm quá. Vài năm nữa chả hay hơn biết không. Tiếng ông Sáu trèo lên, tháo cái khẩu trang ra rồi nói nhỏ, phì phèo châm điếu thuốc lá rồi hút. Mấy thanh niên ở đó cùng nhau kéo quan tài lên, một lúc sau thì cái quan tài(em xin nói ngắn thành ván) được kéo lên trên. Vì lòng đất chỗ này khá ẩm ướt, nước cứ rỏ tong tong từ ván xuống. Hình như em còn nhìn thấy màu ngái ngái, cũng có thể do em tưởng tượng ra. Nhưng mà thực sự, mặc dù chưa mở nắp ra mà mùi hôi thối đã thấy ngào ngào ở mũi rồi, được một lúc thì tất cả mọi người phải lấy tay bịt mũi lại. Ông Sáu cùng vài người từ từ cạy nắp ván lên Mùi hôi thối lúc này phải nói là ngạt thở, bọn em phải đứng lui lại phía đầu gió để bớt mùi. Khi mà nắp ván vừa được nhấc ra và đặt xuống đất, ông Sáu thở dài ngao ngán: -Biết ngay mà..haiz.. thôi tôi cứ bốc cho ông cụ sạch sẽ. Đứng ở ngoài đầu gió, khá xa ván nhưng mà em cũng nhìn rất rõ. Đầu tiên là hộp sọ, nhìn như là vẫn chưa phân hủy hết vậy, không gì đất xấu hay là bốc sớm quá. Hộp sọ bị dính gì đó rơi ra như từng mảng da thịt vậy. Ông nhăn nhó bốc hết những khúc xương từ ván để đặt xuống tấm vải trắng. -Chú cầm con dao lại đây để róc cái này cho bác. 1 anh cầm con dao để róc những mảnh dày dày bám vào khúc xương đùi. Em nghĩ đó là thịt và da chưa phân hủy hết các bác ạ.. Bọn em thằng nào cũng buồn nôn vì cái mùi quá nồng nặc, ông Sáu cũng chốc chốc lấy tay lau mồ hôi trên trán ông. Được một lúc nữa thì ông tháo găng tay, vất vả chạy ra gần phía bọn em(thực ra bọn em lùi xa ra), bỏ khẩu trang ra và hút điếu thuốc, tay run rẩy. Hút xong điếu thuốc, ông thở dài lần nữa rồi đeo khẩu trang, lôi cái găng tay khác ra để đeo rồi vào bốc tiếp. Ông chậm chậm từng hành động một, nhấc từng khúc sương ra, cho vào tấm vải cách nhẹ nhàng. Nhìn ông làm như là vô thức vậy. Rồi em quay sang nhìn 3 thằng bạn xem thái độ chúng nó thế nào: thằng Luyến vía khỏe thế mà em nhìn mặt nó tái xanh, thằng Trọng thì mặt vẫn lầm lỳ như mọi khi, đặc biệt nhất là thằng Luyến @@. Nhìn nó như muốn xỉu, mặt tái mét, tay run rẩy, em động và người nó phát thì nó giật mình,lạnh toát nói như sắp khóc. -Th..thôi về…đi chúng mày..Tao sợ lắm rồi.. -Ừ về thôi. Tao cũng không trụ ở đây được lâu nữa rồi… 4 thằng bọn em đi sát vào nhau khi qua chỗ ông Sáu đang bốc dở, đến cái đống trấu hơ cho thật kĩ, thật lâu, cho cái mùi khói nó át mùi hôi thối ảm vào người thì mới dám về nhà. Và đó cũng là lý do thằng Luyến, từ một thằng mạnh vía trở thành thằng yếu vía cho đến tận bây giờ, về sau cũng tham gia trêu ma với bọn em nhưng nó không giám ngồi một mình trên mả, mà nó chỉ ngồi cạnh thằng nào đó và nói: thôi về đi chúng mày, muộn rồi, tao sợ lắm … Sáng hôm sau, thằng Quyết bị sốt cao, mẹ nó phải đưa nó lên trạm xá để chuyền nước. Còn ông Sáu, vừa về đến nhà là ông vào tẳm rửa, được một lúc thì ông lên giường nằm, đến giờ ăn cơm, bà Sáu gọi dậy ăn nhưng không thấy ông ra. Ông ra đi ở tuổi 50….. Lại mơ thấy mình buồn đái. DM. số em hồi nhỏ bị sao ý, mẫu giáo thì hay mơ đi đái rồi đái mẹ nó dầm. Đến lớp 2 lớp 3 thì biết rồi, khi mơ thấy mình đi đái thì trong cái suy nghĩ đã nảy sinh ra là nhịn đái và cố gắng tỉnh dậy. Lần này cũng thế, em mơ màng là mình đang ở trước cái ao nhà ông, vạch ch*m ra và bắt đầu tè… Bất ngờ em choàng tỉnh dậy, hoảng hốt vì sợ mình lớp 3 rồi còn đái dầm, rờ tay xuống dưới thì..ặc. may quá. Chỉ là giấc mơ ko thành hiện thực . Chợt nhận ra mình cũng buồn thật, lò mò bò dậy, mở cửa để ra giếng, và vạch ch*m ra. Chưa kịp giải quyết thì em lạnh cả gáy khi mà gáy mình bỗng lành lạnh. Người không cử động, không mở miệng được, mắt cứ như bị líu lại. Mặc dù mắt em đang mở to. Hình như có bàn tay nào lạnh lạnh đang sờ gáy em, rồi bàn tay đó vuốt ra đến cổ, em căng mắt ra để nhìn thì thấy bàn tay đen đen, nhăn nheo, có 2 ngón như bị đốt cháy(ngón giữa và ngón áp trỏ). Rồi bất ngờ bóp chặt cổ em rồi vặn đầu em ra phía trái, hướng về phía cái ổ điện của nhà em. Em sợ hãi để cố nhìn xem bàn tay này của ai mà quen quen thế, mà lúc này cũng chẳng nhớ được gì trên đời. Cảm giác như khi các thím đang bị mê ngủ đó, cảm giác như rất tỉnh, biết được sự việc bên ngoài nhưng mà cứ buông xuôi mọi thứ. Rồi cái “con người” đó từ từ lộ ra trước mặt em, lại là cái mặt đêm hôm trước, cái đêm đó là mặt anh N đó mấy thím. Nhưng hôm nay ổng không cầm theo 2 cái đũa, mà chỉ tay không. Sau đó chạy thật mạnh đập đầu vào cái tường rồi quay ra cười the thé với em. Em lúc này thì: các thím cứ tưởng tượng mình bị sốt, giật mình, tim đập thình thịch, có thể nghe thấy được đó. Thiếu mỗi cái là em không chạy được, mà chỉ đứng trôn chân tại chỗ, mặc dù em cũng cố gắng nhúc nhích, mở miệng để gào rồi mà không có tiến triển gì. Không biết bố em có nghe thấy tiếng động mà “con người” kia vừa đập vào tường không nữa. Dơ 2 cái ngón tay kia ra rồi ra hiệu như kiểu dử dử em đến đó, chân em cứ như bị kéo đi vậy, mặc dù em không có bước nhưng mà người cứ trôi dần đến chỗ cái ổ điện, đến nơi thì tay em từ từ bị nâng lên rồi tự dưng vớ được cái đũa sắt rồi cắm thằng vào đó, người em bị giật nảy lên rồi ngã xuống… ……………… Em bàng hoàng giật mình rồi bật dậy… Thì ra là một giấc mơ, vẫn đang nằm giữa bố và mẹ, 2 vị đang ngủ ngon lành. Chỉ có em bị nằm mơ, ác mộng. Lúc đó em cảm thấy mình tủi thân lắm các bác ạ. Nước mắt cứ ròng ròng nó chảy ra. Chỉ vì đi xem cái đám ma xong mà mất liền 3 ngày ko ngủ được, cứ đêm ngủ là gặp ác mộng, ván đổ, nằm vào ván, giờ thì lại cắm vào ổ điện. Ban ngày thì hay có cảm giác bị lâng lâng, đầu óc quay cuồng. Không biết sau này em sẽ ra sao nữa. Lúc đó em cứ thút thít khóc, rồi òa lên lúc nào ko hay. Bố mẹ em tỉnh dậy -C bị sao thể? sao lại khóc.. ngủ đi con.. -Hu hu hu… -Làm sao. Nói đi,mẹ thương.. -Lại gặp anh N mẹ ạ.. Huhu..lần này con mơ thấy cắm tay vào ổ điện… Òa òa… ==” -Ờ thôi mẹ thương. Rồi mẹ ôm chặt em vào lòng và xoa đầu, bố em ko nói gì, chỉ thở dài: -Từ mai đừng đi xem đám ma nữa nha. Rồi như giờ thì khổ, mày cũng ko phải mạnh vía gì đâu mà cứ thích đi xem.. Em gục vào lòng mẹ thút thít rồi thiếp đi lúc nào ko hay. Ngủ một mạch tới sáng mà ko gặp giấc mơ nào nữa đêm đó. Nhưng chỉ là đêm đó thôi, chứ em còn gặp ác mộng về anh N nhiều lắm. xin được stop kể về giấc mơ, vì kể nhiều quá cũng nhàm, và phần là em muốn end chap cho nhanh. ^^ ………….. Sáng hôm sau, đánh răng rửa mặt, đi tè, ăn cơm, mặc quần áo chỉnh tề(thực ra là mặc quần vải, áo trắng ngả vàng) đi học với 2 thằng kia, còn thằng Quyết vẫn chưa về, Nhớ nó quá, ko biết nó sống chết sao rồi. Thấy cú nhảy của nó cũng như mấy thím sát thủ trong assassin’s creed, lao đầu xuống, nhưng thay vì đống rơm bên dưới thì Ubisoft lại thay bằng mái bờ rô( cái này em tự bịa thôi). Buổi học cũng không có gì đặc sắc, nói chung chán phèo.. bla bla. cho đến khi nghỉ học thì em về.. ==” Về đến gần nhà thì: -Ey, thằng Quyết kìa mày.. Quyết owiiiiiiiiiii. Thằng Trọng gào lên khi thấy thằng Quyết được bố nó chở vượt qua bọn em. -Ơi. Anh đây, tí qua nhà tao chơi nhé. Éo thể nhịn được cười với thằng này, mặt mũi đầu tóc thì băng bó như cái xác ướp, mà vẫn cố nở cười tươi nói với với bọn em. lại còn dơ tay ra để chào nữa chứ. ==” Bọn em cũng thộc mạng chạy nhanh về nhà cất cặp, thay quần áo rồi vòng qua nhà nó luôn, hàng xóm cũng đến để hỏi thăm tình hình nó thế nào. Nói chung là nó ko đến mức tã lắm, còn đủ xài là được. ==” Vào nhà, 3 thằng chạy đến chỗ nó xoa tay xoa chân, xoa cả cái đầu cuốn ít băng của nó để suýt xoa. . -Sao họ bó đẹp thế mầy nhỉ. Sau này tao muốn làm bác sĩ quá. -Dm. mày có mà đi canh nhà xác thì mới hợp, sĩ sĩ cái con khỉ.. -Mày tin tao đè mày ra mổ hoặc bơm ga xịt lửa ko. -Giỏi thì nhào nào mày.. Thế là 2 thằng kia đè nhau ra, thằng Trọng khỏe hơn, lấy 2 tay giữ 2 cái chân của thằng Luyến rồi lấy chân nó dí vào Ch*m thằng Luyến, dm. Hài éo đỡ được với 2 thằng này.Em với thằng Quyết bò ra mà cười với cái trò của chúng nó.. -AAAAAAAAAAAAA. dm tha tao mày, tha tao.. Aaaaaaaaa -Chừa chưa… -Chừa rồi. AAA dm.. -Nói em chừa rồi đi rồi tao tha… -AA em chừa rồi. anh Trọng tha em đi anh.. … Dm con chó.. dám chơi bố mày… stop 2 cái trò của thằng này.. Em quay sang hỏi thằng Quyết luôn. -Ê m, đêm đó mày mơ thấy gì thế? Nói anh em nghe coi 2 thằng kia ngơ ngác ko hiểu gì, vì 2 bọn đó có mơ thấy gì đâu, với lại em cũng chưa kể với 2 nó, đợi thằng Q về rồi nói một thể. Thằng Quyết hạ giọng xuống -Chúng mày còn nhớ ngày xưa anh em mình đi xem ông Sáu bốc mộ ko? -Ờ có, sao hả mày.?? -Đêm đó về tao cũng gặp một chuyện gần tương tự như hôm trước. Kiểu như tao mà nhìn thấy xác chết là y như rằng gặp chuyện vậy. -Làm sao, nói lẹ cái nào… ==” -Hôm đó nhìn ông Sáu với mấy anh róc róc cái cục thịt ra thì t bỗng nhìn thấy cái gì cứ lảng vảng quanh cái tiểu đó, nó cứ mờ mờ ảo ảo quanh đó, t sợ tê cứng người mà không nói ra được gì, đến khi thằng nào đụng vào tao thì t mới bừng dậy. Lạnh toát cả người, rồi lúc anh em mình về đó, lúc đi ngang qua ông Sáu thì t liếc qua đó thấy cái đầu nâu(hộp sọ) nó động đậy, há mồm ra luôn. dm. lúc đó t cũng sợ kinh khủng, chỉ mong là về được nhà thôi. Rồi đến đêm tao mơ thấy ông Sáu cầm cái đầu nâu đó rồi đứng trước mặt tao, dơ lên rồi chụp vào đầu tao. Rồi lúc sau t lại mơ thấy, cái này khó tả lắm. cảm giác như là mày đang đứng trước một cái gì rất là lớn rồi bất ngờ nó đổ ập vào mình đó. các thứ quanh tao như bị dựng lên, tao cố tìm cái gì chắc chắc để bám nhưng mà ko thấy(sau này em mới biết đó là bị dựng giường). Éo hiểu sao tao lại mơ ghê đến thế, Rồi mẹ tao lay tao dậy, thấy tao sốt cao thì mẹ lấy thuốc, chườm khăn ướt để t đỡ sốt. Rồi sáng đó tao ra trạm xá, về đến nhà thì biết tin ông Sáu bị chết mày ợ. -dm. Ghê thế sao ngày trước ko kể bọn tao nghe -Thì tao có biết đâu, t thấy chỉ là giấc mơ bình thường như mọi người gặp ác mộng thôi mà. Ai mà biết được. -Rồi. Thế còn đêm hôm trước mày mơ thấy gì mà leo lên tận mái nhà rồi nhảy xuống thế. – T đang ngủ thì thấy mót tè, t ra giếng tè thì gặp một cái bóng, nó kéo chân tao đi đâu mà tao ko biết nữa. Lúc đó tao chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng đó mà không nhìn thấy gì rõ xung quanh, nhìn như kiểu mắt mày bị mờ đó. Nó cứ ảo ảo trước mặt vậy. Rồi cái bóng đó cầm ngược tao lên và dộng ngược tao xuống đất. Tỉnh dậy thì thấy bố mày đang ôm tao rồi tao ko biết gì nữa. ………………………….. Các thím đọc câu chuyện của em thì hãy nghĩ đây là những mẩu chuyện ma nhé. Chứ đừng nghĩ theo hướng có cốt truyện. Vì sau này có rất nhiều thứ xung quanh mà dân làng em không biết phải làm thế nào. Từ việc đàn lợn một nhà cứ đến tối là chết 1 con, như bị ma vật vậy. Rồi một tối bố em đi qua cụm chàm thì bỗng dưng cụm chàm đổ vật ra đường. Không nói gì, bố em cầm 1 cây lên và quật thật mạnh xuống đất rồi đi tiếp. Sau này bố em kể, nếu gặp ma thì đừng nói gì, cứ im lặng rồi dậm chân xuống đường hoặc có cái gậy, cành cây nào thì đập mạnh xuống đất rồi đi tiếp, nếu nói là dễ phải tà ma lắm, rồi bị điên khùng như mấy ông quanh xã em. Còn em thì sau này mất một cơ số giấc ngủ bị gặp ác mộng, nhưng may là em không bị ma dụ như thằng Quyết. Mãi sau này mẹ em bỏ tỏi vào gối em với giắt 1 con dao vào đầu giường, thêm cả cho em đeo Thánh Giá với bắt em đọc kinh mỗi tối thì em mới ngủ ngon được.. Thôi. kệ các thím, chúc các thím ngủ ngon. ^^ Cảm ơn mọi người đã quan tâm và hóng em lâu nay, văn của em nó theo mạch cảm xúc, em nhớ được cái gì thì tập trung viết vào cái đó, bỏ qua mọi thứ xung quanh luôn, Có gì sai sót em sẽ edit và update sau. (nửa đêm) đám ma người bị điên…ám ảnh em lâu nay… The end. Nguồn Voz